Tuesday, April 28, 2015

Bọn phỉ quyền Hà Nội trúng độc chiêu…


From: TAP CHI DAN VAN <tapchidanvan.80@gmail.com>
Date: 2015-04-28 17:35 GMT+02:00
Subject: Fwd: [Daploisongnui] Fwd: [BTGVQHVN-2] BS.TRAN VAN TICH :Luật pháp và nhân tâm
To: ngonngu_viet@yahoogroups.comdaploisongnui@yahoogroups.com,bietdong@yahoogroups.communaunhi@yahoogroups.com, "PhoNang@yahoogroups.com" <phonang@yahoogroups.com


BẢN TIN CỦA TẠP CHÍ DÂN VĂN:

 

Kính thưa qúy độc giả các Diễn Đàn,

Cho đến hôm nay,  vẫn còn có kẻ viết nhăng viết cuội nên TCDV chẳng đặng đừng góp thêm những giòng này.

Đã 40 năm lưu vong, chưa bao giờ NVTNCS Hải Ngoại đánh một trận ngoạn mục như kỳ này, chỉ một „chiêu“ S-219 mà bọn Bắc Bộ Phủ phải tối  tăm mặt mày.

Những người chống đối dự luật không phải là cộng sản, chỉ vì suy nghĩ nông cạn nên mới vô tình tiếp tay cho bọn chúng, vì sao chúng tôi nói „suy nghĩ nông cạn“? Là vì khi thấy Thủ Tướng VC đương kim Nguyễn Tấn Dũng lên tiếng phản đối dự luật s-219, rồi còn dùng „công hàm ngoại giao“ nữa, thì quý vị chống đối phải tìm hiểu xem cái dự luật này như thế nào mà bọn cầm quyền CSVN chống đối dữ dằn như vậy, rồi chúng còn cho người „lobby“ ở Quốc Hội Canada, việc „lobby“ ở các xứ dân chủ, tự do là chuyện bình thường, không phạm pháp.   Sự việc diễn ra như vậy, đúng  ra các ngài chống đối phải ngưng „tấn công“ dự luật,  đằng này quý vị chẳng những không ngưng tấn công mà còn „đánh“ mạnh bạo hơn nữa, bọn cầm quyền Hà Nội „rung đùi“ tự nhiên được cái đám người chống  cộng tiếp sức mà không tốn một dollar nào cả. Quý vị chống đối bây giờ có thấy mình „dại“ chưa?

TCDV chỉ mong qúy vị thấy đã bị „hố“ tự rút kinh nghiệm, không nên viết quanh co nữa, viết như vậy chẳng bào chữa được cái „dại“ của mình mà chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Từ ngày chúng tôi chủ trương xuất bản tờ TCDV, chưa bao giớ chúng tôi chụp mũ hay vu khống người khác, chúng tôi chỉ không „đối thoại“ với những ai đã bị liệt vào danh sách „quân vô lại“.

TCDV chỉ nói qúy vị chống đối dự luật S-219 là đã tiếp tay với bọn phỉ quyền Hà Nội.

Còn có người gọi quý vị là „chó hề“, âu đó cũng là nghiệp báo.

Thử đặt giả thuyết, cái dự luật S-219 không được biểu quyết thành luật, thì bọn CSVN chắc chắn là vui rồi nhưng chúng có bỏ tiền ra để thưởng cho quý ngài chống đối không nhỉ?

Vài hàng đóng góp để mừng cho phe „CHÍNH PHÁI“.

 

Germany, 28.04.2015

-       Điềi Hợp Viên Diễn Đàn Ngôn Ngữ Việt,

-       Chủ Nhiệm TCDV.

LÝ TRUNG TÍN

 

----------------------------------------- 

 

BẢN TIN CỦA TCDV: Bọn phỉ quyền Hà Nội trúng độc chiêu…

 

Kính thưa Qúy Độc Giả các Diễn Đàn,

Bọn phỉ quyền Hà Nội đã sống trong „men say chiến thắng” từ 40 năm qua, nay trúng một đòn độc nên đã phản ứng điên cuồng và ngu si như mấy ngày qua. Qúy vị chống đối dự luật S-219 có bao giờ tự hỏi vì sao mà bọn CSVN đã tức tối như vậy. Đây chắc chắn là điều bọn chúng đau hơn hoạn.

Chúng tôi xem „trận chiến“ vửa qua là giữa chính phái đấu với tà phái. Chính phái là toàn thể NVTNCS tại hải ngoại, tà phái gồm bọn cầm quyền trong nước cộng với những người chống đối dự luật tại hải ngoại. Kết quả chính phái đã hạ „nốc-ao“ tà phái.

TCDV là tờ báo ủng hộ Dự luật ngay từ đầu nhưng chưa hề đả kích những người chống đối, đây là sự đứng đắn tối thiểu của người làm báo đã qua 25 năm.

Sự việc đã „ngã ngũ“, TCDV chỉ ghi lại các sự kiên, không chỉ đích danh một ai cả, thế mà có kẻ bị „chạm nọc“. Nó là thằng đã tố cáo Nguyễn Phương Hùng, nay chính nó lại đi „bưng bô“ cho tụi VC. Kẻ „trở cờ“ được bọn vẹm cho tí tiền còm, kẻ bưng bô chẳng có một xu teng. „BƯNG BÔ MIỄN PHÍ“. Đúng là quân vô lại. Tôi không đôi co với quân vô lại vì tôi là người.

Trên Diễn đàn Internet, cô Thùy Hương đã nhận diện được những kẻ đã tiếp tay với bọn CSVN, cô Thùy Hương gọi đám người này là „CHÓ HỀ“, quý vị muốn có danh tánh „chó hề“ cứ liên lạc với cô Thùy Hương (Email: verothuyhuong@gmail.com)

Germany, 27.04.2015

-       Điều Hợp Vi ên DĐ Ngôn Ngữ Việt,

-       Chủ Nhiệm TCDV.

LÝ TRUNG TÍN

--------------------------------------------- 

 

Tạp Chí Dân Văn: Bọn phỉ quyền Hà Nội đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc để ngăn chặn dự luật S-219, mấy người chống đối dự luật này phải tự ăn năn, sám hối là đã tiếp tay với bọn chúng, đừng viết quanh co như phường vô học. 

Nào Nguyễn Tấn Dũng phản đối, rồi cho người "lobby" tại Quốc Hội Canada, nhưng chúng đã thất bại. Khi dự luật đã biểu quyết trở thành luật thì chúng cho phát ngôn viên tuyên bố những điều "khó nghe", rồi còn triệu ĐS Canada tại Hà Nội để phản đối, thật là nhục nhã cho bọn cầm quyền trong nước.


TCDV: Cái quan trọng là bọn phỉ quyền Hà Nội dã  tức lồng lộn, đây là một chiến thắng của NVTNCS tại Hải Ngoại nói chung, đâu cần phải mở tiệc ăn mừng. Những kẻ chống đối dự luật này là đã tiếp tay cho bọn phỉ quyền CSVN. Bọn người trước kia chống đối, nay phải biết phục thiện sửa sai mới là người có tri thức.

-------------------------------------------------  

 
Kính chuyển bài Luật Pháp và Nhân Tâm do BS Trần VănTích viết. Bài nên đọc và chuyển tiếp tối đa.
TDT

Luật pháp và nhân tâm

BS.Trần Văn Tích


Nhiều anh em quân y chúng tôi biết câu chuyện xảy ra cho gia đình Trung úy Khôi do ngày 30.04.75 gây nên. Trung úy Khôi có vợ là cô Y tá Phụng, nữ nhân viên bệnh viện Chợ Rẫy. Hai vợ chồng son có một cháu trai lên năm tuổi. Khi Miền Nam mất, trong cơn tuyệt vọng hoàn toàn, Trung úy Khôi dùng súng bắn chết cháu bé trước khi quay súng tự vẫn. Cô Phụng thoát chết nhưng sau đó cô mất trí. Gia đình Trung úy Khôi đã lên đường làm một cuộc hành trình (sic) như vậy đó, theo đạo luật Ngô Thanh Hải.

Cùng trong dịp ấy, “Ngày 6 tháng 5 năm 1975, chiếc phi cơ Air Canada đổ xuống phi trường Dorval hơn một trăm người Việt ngơ ngác, tay ôm tay xách, co rúm trong những chiếc áo mỏng không đủ ấm trong cái se lạnh, tuy mùa xuân đã bắt đầu trên xứ Tuyết.“ Nhóm hơn một trăm đồng bào hết sức may mắn này đang thực hiện một chuyến hành trình (lại sic) theo lời mô tả của tác giả Lâm Vĩnh Bình trong sách Giá tự do, xuất bản tại Canada năm 2014, trang 115.

Dầu lên đường sang bên kia thế giới hay lên máy bay sang Canada vì Ngày Quốc Hận 30.04 thì gia đình Trung úy Khôi cũng như nhóm hơn một trăm đồng hương đều không có ai...đi du lịch cả. Họ cũng chẳng hề đi...chơi xa1, họ cũng chẳng hề làm một chuyến journey, họ cũng chẳng hề làm một chuyếnvoyage. Bảo rằng Trung úy Khôi lên đường đi journey cùng với đứa con chưa đến tuổi biết suy nghĩ để lại một người vợ một người mẹ quẩn trí đến điên dại là một cách biểu đạt vô nhân đạo, vô nhân phẩm, vô đạo lý. Cho rằng nhóm hơn một trăm người Việt bỏ chạy trối chết để trốn thoát cộng sản và đến được phi trường Dorval là tham gia một chuyến voyage tập thể thì chỉ có kẻ vô ý thức, vô lương tâm, vô tri vô giác mới suy nghĩ được như vậy.

Người Việt tỵ nạn cộng sản bỏ nước ra đi bằng thuyền, bằng chân hay ngay cả bằng tàu thủy, máy bay cũng không hề có ai mang tâm trạng lên đường tham dự một chuyến đi xa sẽ có ngày về gần2. Trong Việt ngữ, danh từ hành trình mang tính trung tính. Nó vô tâm, vô cảm, vô tình. Trong tiếng Anh, sự kiện hàng triệu triệu người liều mạng vượt biên vượt biển, chấp nhận một tương lai bất ổn bất định không thể được ghi lại bằng chữ journey mà phải bằng những chữ khác, fight, fleeing, escape chẳng hạn. Thánh Kinh từng sử dụng khái niệm the flight into Egypt.

Muốn khỏi mất job – nghề của nghị sĩ, dân biểu là ăn rồi ngồi làm luật – thì cứ làm luật. Muốn làm luật chống Việt cộng thì cứ làm luật chống Việt cộng. Quốc hội Liên Âu từng ban hành Résolution 1481 (2008) ngày 25.01.2006 lên án nặng nề toàn bộ chủ nghĩa cộng sản, văn bản lập pháp này có gây phản ứng bất lợi gì từ phía những người chống cộng đâu.

Huống chi đã từng có ít nhất hai tiền lệ là SJ 455 với chữ Recognition Day và SJ 139 với chữ Remembrance Day. Trong cả hai trường hợp chỉ vì không gọi Ngày Quốc Hận là Ngày Quốc Hận mà công luận đã bất bình rầm rộ lên tiếng. Nay lại có kẽ thiếu khôn ngoan lập lại lỗi lầm quá khứ.

Thoạt tiên dự luật Ngô Thanh Hải mang tên Black April DayNếu giữ nguyên tên gọi như thế, chắc chắn mọi chuyện sẽ suôn sẻ thông suốt. Khi nhượng bộ tha nhân để cải danh dự luật thành Journey to Freedomchủ nhân của nó đã bán Ngày Quốc Hận theo một cái giá rẻ mạt. Lại nữa, đạo luật Ngô Thanh Hải một mặt kể như vô hiệu về hình thức, vì không có hiệu lực về pháp lý (nul en la forme) bởi số người Việt tán trợ nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay; mặt khác, đạo luật Ngô Thanh Hải cũng vô hiệu về nội dung (nul en fond) vì chưng nó không hiệu lực về mặt tình cảm và lý trí.

Ngày hôm nay sở dĩ người ta còn bỏ thì giờ nhắc đến nó là nhằm ngăn chặn những tình huống tương tự có thể xảy ra trong tương lai nhưng trong tương lai thì đạo luật Ngô Thanh Hải không hề có chút tương lai nào hết. Đã không cận nhân tình, lại không hợp đạo lý mà còn không đúng pháp luật thì mai đây ai rỗi hơi đâu mà lý đến luật Ngô Thanh Hải làm gì.






-- 
Thomas D. Tran

Không Nói, Không Viết, Không Làm
những gì có lợi cho cộng sản.

.
 
__,_._,___

Friday, April 24, 2015

Bên thắng cuộc Nguyễn Ngọc Ngạn


---------- Forwarded message ----------
From: TAP CHI DAN VAN <tapchidanvan.80@gmail.com>
Date: 2015-04-10 20:38 GMT+02:00
Subject: Fwd: [GoiDan] Fw: Bài hay tuyệt vời của NGUYEN NGOC NGAN :Bên thắng cuộc...

Xin cám ơn nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn !
     Một bài viết thật vô cùng có giá trị. Trình bày rõ ràng, giản dị dễ hiểu nhưng thật sắc bén bất khả phản biện... 

------------------

Bên thắng cuộc
Nguyễn Ngọc Ngạn
Trong đợt lưu diễn văn nghệ đầu năm nay ở vài thành phố bên Mỹ, trùng hợp có một tờ tạp chí và một đài phát thanh hỏi tôi cùng một câu: Nhìn lại 4 thập niên vừa qua, 1975-2015, sự kiện gì đối với chú là quan trọng nhất?
Câu này dễ trả lời! Thế giới biến đổi từng ngày, biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Nhưng riêng đối với tôi thì biến cố lớn nhất trong 40 năm qua là sự tan rã của Liên Xô và hệ thống cộng sản toàn cầu. Nó mở ra một kỷ nguyên hòa bình mới, kết thúc chiến tranh lạnh, giảm thiểu tối đa các vũ khí chiến lược, tiết kiệm bao nhiêu tiền của và xương máu mà nhân loại đã đổ ra từ ngày có phong trào cộng sản. Cần hình dung lại hàng triệu người đã chết thảm ở Siberia thời Stalin, trong cải cách ruộng đất và cách mạng văn hóa thời Mao Trạch Đông, rồi cải cách ruộng đất và sửa sai thời Hồ Chí Minh trên đất Bắc, cũng như đánh tư sản và tù cải tạo tại miền Nam sau 1975. Chưa kể chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam và nhiều quốc gia khác trên thế giới. Kiểm điểm lại những đau thương ngút trời gần một thế kỷ vừa qua, người ta mới thấy hết được niềm hạnh phúc khi đế quốc cộng sản sụp đổ, mà sự sụp đổ ấy không do tác động trực tiếp của thế giới tự do, mà do chính nội bộ của đảng viên và của quần chúng các nước xã hội chủ nghĩa dấy lên. Theo tôi, đó là sự kiện vĩ đại nhất của nhân loại trong 4 thập niên vừa qua!
Hà Nội 1973
Từ ngày ra hải ngoại, tôi vẫn mang trong đầu một điều tiếc nuối: Việt Nam Cộng Hòa là quốc gia cuối cùng trên thế giới bị lọt vào tay Cộng Sản. Giả như đồng minh Hoa Kỳ không bỏ cuộc giữa đường, Miền Nam Việt Nam chỉ cần cầm cự thêm vài năm nữa, chắc chắn tình hình đã đổi khác.
Đến khi cộng sản toàn cầu sụp đổ, tôi lại cho rằng, sự sụp đổ ấy bắt nguồn sâu xa từ chiến tranh Việt Nam. Tôi tin như thế, nhưng dè dặt không dám viết ra vì sợ có người sẽ bảo là tôi chủ quan. Mãi đến khoảng năm 2005, tôi tình cờ đọc được cuốn sách của một tác giả người Mỹ, tôi mới cảm thấy an lòng và hết sức vui mừng vì có người đồng ý với suy nghĩ của tôi.
Tiếc là giờ này tôi không có cuốn sách ấy trong tay, vì hôm đó trong khi chờ chuyến bay ở phi trường, tôi tạt vào tiệm bách hóa Hudson News tính mua đại một tờ tạp chí nào đó để lên máy bay xem cho qua thì giờ, thì thấy có cuốn sách viết về Vietnam War nên vội lấy xuống. Tôi mới chỉ đọc được 2 trang của phần mở đầu thì chuyến bay thông báo boarding mà người xếp hạng ở quầy tính tiền đông quá, tôi đành bỏ lại cuốn sách trên kệ.
Ngồi trên phi cơ, tôi nhớ lại lập luận của tác giả cho rằng: Chiến tranh Việt Nam là cuộc chạy đua võ trang, hay đúng hơn là cuộc chạy đua tiêu tiền, giữa hai khối tư bản và cộng sản. Cuộc chạy đua ấy tuy kết thúc dở dang vì Hoa Kỳ bỏ cuộc, nhưng cũng đủ để làm khối cộng sản kiệt quệ về tài chánh, không vực dậy nổi, dẫn đến sự sụp đổ 15 năm sau!
Điều này tôi tin là đúng. Hồi mới sang Canada, năm 1979, tôi đọc một bài viết trong tờ Financial, nói rằng: Chiến tranh Việt Nam đã làm đồng dollar Mỹ mất giá và gây nên tình trạng lạm phát nặng nề. Lúc ấy tôi nghĩ: Mỹ giàu như thế mà còn điêu đứng vì chiến tranh Việt Nam, thì huống chi các nước cộng sản vốn quanh năm èo uột về kinh tế!
Quả thực đúng như vậy! Trong chiến tranh, người dân các nước Cộng Sản tạm quên cái đói khổ. Nhưng hết chiến tranh rồi, cái sai của chế độ và cái yếu của lãnh đạo tất nhiên phải lộ ra, không thể nào che đậy được. Lấy lý do gì để giải thích với nhân dân, sau bao nhiêu năm nhịn ăn cung ứng cho chiến trường, rồi bây giờ lại càng đói khổ hơn khi hòa bình trở lại!
Từ những “bức xúc” thực tế ấy, lãnh đạo Cộng Sản bất đắc dĩ phải đưa ra khẩu hiệu “đổi mới”, khởi đầu ngay tại Liên Xô từ năm 1985. Nói “bất đắc dĩ” là bởi vì trong thế giới Cộng Sản, bất cứ ai đề xuất một ý tưởng khác với những giáo điều cứng rắn của Đảng thì lập tức bị gán cho cái tội “xét lại” hoặc “phản Đảng” và thường đưa đến hậu quả thân tàn ma dại. Điều này chắc chắn ai cũng đã biết qua kinh nghiệm mấy chục năm cai trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Đọc Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên, Đèn Cù của Trần Đĩnh, Bên Thắng Cuộc của Huy Đức v.v… chúng ta đã thấy được phần nào những thanh trừng nội bộ rất cay đắng của Đảng Cộng Sản qua những vụ án mà họ gọi là “xét lại”, chẳng hạn như vụ Hoàng Minh Chính. Hoàng Minh Chính là một đảng viên kỳ cựu, hoạt động cùng thời với anh em Lê Đức Thọ. Năm 1945 ở Hà Nội, nhạc sĩ Văn Cao tham gia Việt Minh, công tác trong đội ám sát. Chính Hoàng Minh Chính đã đưa súng cho Văn Cao đi giết những đảng viên Quốc Dân Đảng bị Việt Minh vu cho tội thân Nhật. Hơn 30 năm sau, Hoàng Minh Chính mới tỉnh ngộ, nhìn thấy nhu cầu phải cải tổ để cứu đất nước. Nhưng ý kiến của ông đụng vào những bức tường bảo thủ kiên cố nên ông bị truy bức, kéo theo bao nhiêu người khác mà phe bảo thủ muốn nhân dịp này tiêu diệt.
Kim Ngọc, Bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phú, thấy nông dân làm hợp tác xã không có hiệu quả vì cha chung không ai khóc, cơm nhà chúa múa tối ngày, cứ rềnh rang vác cuốc ra đồng đủ 8 tiếng rồi về, thu hoạch không năm nào đủ chỉ tiêu. Ông mới nghĩ ra sáng kiến là cho nông dân làm khoán. Làm nhiều ngày hay ít, chăm hay lười, không cần biết, miễn là nộp đủ số thóc quy định! Sáng kiến này tuy thực tế và có lợi cho Nhà Nước nhưng bị coi là đi lạc đường nên bí thư tỉnh ủy bị kỷ luật và cách chức! Bí thư tỉnh ủy tất nhiên phải là một ủy viên trung ương Đảng, thế mà còn bị trừng phạt vì một sáng kiến cá nhân, huống chi người dân thường, ai dám phát biểu ý kiến!
Vậy mà sau 10 năm kết thúc chiến tranh, giữa lúc phe bảo thủ còn đang thống trị toàn Đảng, thì Trường Chinh đã phải công khai hô hào đổi mới. Ai cũng biết Trường Chinh là lãnh tụ cộng sản kỳ cựu bên cạnh Hồ Chí Minh, một lý thuyết gia tiền phong của Đảng và là người chỉ đạo cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu tại Miền Bắc, giết hại biết bao nhiêu nông dân cũng như đảng viên. Nói cách khác, Trường Chinh vẫn được coi là một thành trì kiên cố nhất của Đảng. Thế mà chính Trường Chinh phải thay đổi lập trường thì đủ biết hoàn cảnh Việt Nam sau chiến tranh thê lương như thế nào! Trần Bạch Đằng viết trong bài “Dám Rẽ Ngoặt Trong Tư Duy” như sau:
“Mùa Thu năm 1985, thành quả của bao nhiêu năm chắt chiu của nước ta bỗng chốc sụp đổ qua sai lầm trong điều chỉnh giá cả và đổi tiền. Thế là toàn Đảng toàn dân “khởi đầu bằng sự khởi đầu”! Bác Trường Chinh tìm lối thoát trong cảnh cực kỳ rối ren… Bác kiên trì sự nghiệp đổi mới, đổi mới triệt để và toàn diện… Bác dũng cảm điều chỉnh lại tư tưởng của mình…”!
Nói “dũng cảm” bởi vì khi đề xuất ý kiến đổi mới tức là đụng chạm mạnh đến những vùng đất cấm kinh niên của Đảng, những nhân sự suốt đời cố chấp mà chỉ có người tầm cỡ như Trường Chinh, lúc ấy ngoài 70, mới dám lên tiếng!
Sau khi Trường Chinh mất, Trần Bạch Đằng viết:
“Thưa anh Năm Trường Chinh! Tiễn anh, chúng tôi ân hận vô cùng: Không đổi mới nhanh như anh ao ước!… Tôi tin, nếu quả còn cuộc sống ở thế giới khác sau khi người ta chết, thì những nạn nhân của cuộc cải cách ruộng đất, cũng sẽ mở rộng vòng tay đón Bác Năm Trường Chinh…”.
Ý nói: Cuối đời Trường Chinh đã thấy cái sai của mình, xin các oan hồn bị đấu tố trước đây, nếu gặp lại Trường Chinh ở thế giới bên kia, hãy tha cho Trường Chinh, đừng xúm lại hỏi tội!
(Ghi chú: Trần Bạch Đằng nguyên là Bí thư Khu Ủy Sài Gòn – Gia Định. Trong chiến dịch Mậu Thân 1968, Trần Bạch Đằng và Võ Văn Kiệt là tư lệnh tiền phương, chỉ huy lực lượng Việt cộng đánh vào nội thành Sài Gòn).
“Đổi mới” thật ra là một bản tuyên ngôn đầu hàng tư bản! Bởi vì: Cốt lõi của Cộng Sản là kinh tế chỉ huy, là mậu dịch quốc doanh, là kiểm tra hộ khẩu, là hợp tác xã, là mỗi tháng xếp hàng lĩnh 16 ký gạo! Một khi đã chuyển sang cơ chế thị trường tức là đã chào thua thế giới tự do rồi!
Kiệt quệ về kinh tế đã đành, người Cộng Sản còn mất hết niềm tin vào những lý tưởng mà họ được dạy dỗ trước đây.
Lùi lại hồi đầu thế kỷ thứ 20, phong trào Cộng Sản là một cái gì mới mẻ, hấp dẫn rất nhiều người trí thức ở thành thị. Nó hấp dẫn bởi về mặt lý thuyết, nó đề cao lý tưởng công bằng xã hội, xóa bỏ bất công bằng đấu tranh giai cấp. Lúc ấy, quả thực tư bản còn quá nhiều khuyết điểm, chủ nhân bóc lột công nhân, công đoàn chưa thành hình, chế độ lao động hà khắc, không được luật lao động bảo vệ. Ở nông thôn thì phong kiến áp bức đến tận cùng. Do thực tế ấy, người ta dễ dàng bị lôi cuốn theo Cộng Sản dù chưa hiểu CS là gì. Đã thế, cộng sản lại ra đời đúng lúc phong trào giải phóng các dân tộc bị trị lên cao trên toàn cầu, nhất là sau Đệ nhị Thế chiến. Cộng Sản khôn khéo đem chiêu bài chống ngoại xâm để lôi kéo quần chúng, điển hình là biết bao nhiêu người đã theo Hồ Chí Minh, đâu phải vì thích Cộng Sản mà vì muốn đứng vào hàng ngũ đánh Pháp. Đến khi Cộng Sản thắng rồi thì đã quá muộn, họ không rút chân được nữa!
Thế giới tư bản thì càng ngày tự điều chỉnh để trở nên hoàn thiện, trong khi cộng sản dừng chân tại chỗ, hết chiến tranh là lộ ra hết khuyết điểm. Khi Liên Xô và Trung Cộng công khai thù nghịch nhau, khi Việt Cộng xâm lăng Miên Cộng (Khờ-Me Đỏ), khi Trung Cộng dạy cho Việt Cộng một bài học vào đầu năm 1979 – nghĩa là gà cùng một mẹ mà chém giết nhau không nương tay – thì cái lý tưởng “thế giới đại đồng” và “chung sống hòa bình” giữa các nước xã hội chủ nghĩa anh em còn ý nghĩa gì nữa! Cứ nhìn Trung Cộng, người ta thấy ngay cái tình hữu nghị môi hở răng lạnh của hai nước Cộng Sản nó cay đắng như thế nào! Lời dạy của Đảng trở thành trò hề, làm thất vọng tất cả những ai từng tin vào chủ nghĩa Mác-Lênin. Ý nghĩ giã từ chủ nghĩa xã hội vì vậy càng ngày càng lan rộng trong đầu nhiều đảng viên, chỉ chờ cơ hội là bùng phát!
Từ khi các nước Đông Âu và nhất là Liên Xô sụp đổ, thế giới không còn ai nhắc đến Cộng Sản nữa. (Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!). Hai chữ “Cộng Sản” chỉ còn là một tì vết của lịch sử, đã lùi hẳn vào trong dĩ vãng, không còn là mối bận tâm cho nhân loại. Nó đã trở thành chuyện cổ tích, người bỏ Đảng mỗi ngày một đông. Trước mắt thế giới, kẻ thù mới bây giờ là Terrorist, là ISIS, là những nhóm quá khích không nhân tính, chứ kẻ thù cũ là Cộng Sản giờ này là hết hẳn đất đứng.
Dĩ nhiên cũng còn vài nước vẫn bám lấy danh hiệu Cộng Sản nhưng thật ra họ không còn mang chất cộng sản như xưa. Họ bám chỉ vì quyền lợi của đảng phái, của phe nhóm mà họ phải bảo vệ mà thôi. Bắc Hàn và Cuba thì đói khát quanh năm, không đáng bàn đến. Trung Cộng thì tư bản hóa trước cả Việt Cộng. Cụ thể, ngày nay nếu phải đối phó với Trung Quốc thì hoàn toàn không phải là đối phó với một nước cộng sản mà là một đế quốc có chủ trương bá quyền.
Việt Nam cũng thế! Giờ này người ta chống Việt Nam không phải là chống một nước cộng sản mà là chống một chính quyền độc tài, độc đảng, chà đạp nhân quyền giống như nhiều nước độc tài khác trên thế giới.
Trong chế độ Cộng Sản đích thực, chỉ cần có vài mẫu ruộng đã ra pháp trường đấu tố, chỉ cần làm chủ một cửa tiệm hạng trung đã bị đánh tư sản, hoặc vào tù hoặc đi vùng kinh tế mới, chứ làm gì có những cán bộ đảng viên sở hữu những dinh thự nguy nga và ôm hàng tỉ hàng triệu dollars như hiện nay ở Việt Nam! Các cấp lãnh đạo Trung Quốc cũng thế! Có những quan chức phải dành riêng ra hẳn một căn nhà mới đủ chỗ chứa vàng và tiền mặt thì cộng sản ở điểm nào!
Nói tóm lại, trên thế giới ngày nay không còn nước nào áp dụng lý thuyết Cộng Sản đúng nghĩa. Tất cả đều đã đầu hàng tư bản, chạy theo tư bản, nhưng gắng gượng nên câu khẩu hiệu: “Áp dụng cơ chế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa!” Họ ngượng ngùng nói thế khi chính họ cũng biết rõ rằng chủ nghĩa xã hội không bao giờ có cơ chế thị trường! Tư bản thúc đẩy sản xuất và cải thiện sản phẩm bằng tự do cạnh tranh! Cộng Sản thúc đẩy sản xuất bằng tuyên truyền, bằng chỉ thị và bằng giấy biểu dương! Khác nhau như nước với lửa, không thể kết hợp được. Cho nên, như tôi đã nói ở trên, người cộng sản một khi đã áp dụng cơ chế thị trường tức là đã bỏ cuộc, là giã từ hẳn chủ nghĩa của mình rồi! Chỉ cần để ý một chút, chúng ta thấy ngay ngày nay họ không còn tự hào khoe khoang về lý tưởng của họ như thuở trước. Những câu khẩu hiệu một thời họ hãnh diện nêu cao như “Đảng ta là Đảng của giai cấp công nhân”, hoặc “Chủ nghĩa xã hội là đỉnh cao trí tuệ loài người” giờ này chính họ đã lặng lẽ xóa đi. Hai chữ “vô sản” là đặc trưng của chế độ, ngày nay cũng đã biến mất! Đấu tranh giai cấp để tiến đến công bằng xã hội thì không thể áp dụng được nữa bởi giai cấp giàu nhất bây giờ gồm toàn đảng viên! Chả nhẽ họ tự đấu tố chính mình! Chẳng những thế, trong nước đang có dư luận một ngày gần đây Đảng Cộng Sản sẽ đổi tên, bỏ hẳn hai chữ “Cộng Sản” đã lỗi thời vì quá nhiều khuyết điểm! Nhưng dù có đổi tên mà vẫn duy trì lề lối cũ, vẫn độc tài và thường xuyên vi phạm Hiến Chương Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc thì thế giới vẫn tiếp tục lên án và người dân vẫn tiếp tục đấu tranh. Bởi mục tiêu tối hậu không phải chỉ là xóa đi hai chữ Cộng Sản, mà là kiến tạo một quốc gia tự do, dân chủ và phú cường, để Việt Nam có thể hãnh diện đứng ngang tầm với các nước văn minh trên thế giới.
Tổng kết lại, nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam, thì người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”!
Nguyễn Ngọc Ngạn
Tháng 4/2015

Saturday, April 18, 2015

NHỮNG ĐÓM LỬA VNCH ĐANG CHÁY TRONG LÒNG DÂN TỘC

Xin phép tác giả được đăng trên  blog nguoilinhvanconday 

 

NHỮNG ĐÓM LỬA VNCH ĐANG CHÁY
TRONG LÒNG DÂN TỘC
Kẻ sống (vc) như đang chết!
Người chết(VNCH) đã sống dậy!
Ngược dòng lịch sử vào năm 1945, trước khi Nhật rút khỏi VN, người quốc gia nếu không vì hàng rào nhân bản, đạo đức đã ràng buộc tư duy của họ, thì lúc đó HCM đâu có cơ hội để cướp chính quyền tháng 8/1945. Và VN đâu có tang thương như ngày hôm nay.
Ngày 11 tháng 3 năm 1945 là ngày Vua Bảo Đại Tuyên bố độc lập và giao cho Giáo sư Trần Trọng Kim thành lập chính phủ lấy tên nước là Đế quốc Việt Nam và quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ hình quẻ ly, đó là tiền thân của Việt Nam Cộng Hòa.
Chính phủ Đế quốc Việt Nam được Trần Trọng Kim lập ngày 17 tháng 4 năm 1945 và trình vua Bảo Đại phê chuẩn. Đây là nội các đầu tiên của nước Việt Nam độc lập và thống nhất và ra mắt quốc dân ngày 19 tháng 4, Với nội các tập hợp được những trí thức có danh tiếng lúc bấy giờ, thành phần nội các ra mắt quốc dân ngày 19 tháng 4.
Nhưng rồi ngày 2 tháng 9 năm 1945 đảng cộng sản Việt Nam thừa lúc chính quyền còn non trẻ đã nổi lên cướp chính quyền ở Miền Bắc và rồi ngày 30 tháng 4 năm 1975 cướp luôn chính quyền ở Miền Nam đưa cả nước xuống hố sâu XHCN. Đảng CSVN cướp chính quyền từ tay một chính phủ quốc gia hợp pháp và đầy nhân bản, họ cố tuyên truyền là chính quyền nầy là tay sai, bán nước...Một trong những người cộng sản như Trần Đĩnh đã còn chút liêm sĩ, công nhận VNCH là một chính quyền yêu nước với tinh thần dân tộc cao độ chứ không phải như đảng cộng sản từng bêu rếu. Trong Đèn cù. II, Trần Đĩnh viết rõ:
“Trước ngày 19-8 tổng tư lệnh Nhật vào Huế gặp Bảo Đại và Trần Trọng Kim, nói: ‘Nếu các vị yêu cầu, Nhật với 50.000 quân tinh nhuệ có thể dẹp Việt Minh trong vòng một đêm, Việt Minh có quá lắm là 5.000 người còn súng ống lại càng quá ít." Nhưng hai ông này từ chối, chính đạo của người Việt quốc gia là như thế, nhân bản luôn ngư trị trong từng trái tim của người Việt quốc gia. Nếu như hai ông nầy không có Việt tính và Việt tình như tên ác ma HCM, thì 5000 tay súng của cộng sản lúc đó sẽ bị hoàn toàn diệt vong và HCM cũng biến mất khỏi đất nước VN.
VIỆT NAM CỘNG HOÀ MỘT CHẾ ĐỘ CHÂN, THIỆN, MỸ.
Mặc dù tồn tại trong khoãng thời gian chỉ có 20 năm (1955-4/1975) nhưng xã hội Việt Nam Cộng Hoà trước 1975 được hình thành tương đối trong sạch, không có bóng dáng của tham nhũng. Còn CHXHCNVN thì coi tham nhũng là một chính sách để cai trị nước. Bước ra đường là đâu đâu cũng thấy nạn tham nhũng nha nhản trước mắt. Trước 1975 người dân Miền Nam sống hiền hoà trong tôn ti trật tự, trong đời sống hàng ngày, họ không phải đối đầu với cảnh sát, công an. Không phải bất cứ khi nào có việc liên hệ với chính quyền thì phải trả tiền cho công an từ xã, huyện, tỉnh đến trung ương. Khi vào bệnh viện, không có việc đút lót tiền thì mới có được giường nằm. Trẻ con học giỏi thì được xếp hạng cao, được cho đi du học dù là con nhà nghèo. Các quân đũ mọi cấp bậc nếu đánh trận oai hùng, gan dạ thì được thăng thưởng, không cần chạy lon chạy chức như bây giờ... Nhà cháy thì được cứu hỏa chữa cháy một cách công bằng, không cần phải trả tiền mới được chữa cháy...Tệ nạn tham nhũng đả vượt trần nhà.
Xã hội Miền Nam tự do tạo môi trường để tinh anh phát tiết trên mọi phương diện. Ngày nay, sau 40 năm nhìn lại, đảng cộng sản Việt Nam vẫn không biết rằng khi giam hãm, đầy đọa hàng triệu người sống ở Miền Nam có liên hệ với chính quyền đem nhốt vào ngục tù, họ đã hủy diệt đi hầu hết những nhân tài về mọi mặt của đất nước, những trí thức khoa bảng mà có thể vài trăm năm sau nước CHXHCN mới có thể đạt được như VNCH trước 1975.
Về chính trị, Việt Nam Cộng Hoà là một nước dân chủ tự do thực sự với hàng trăm tổ chức chính trị công khai hoạt động trong chế độ đầy nhân bản nầy. Mặc dù VNCH vẩn còn tồn tại một số khuyết điểm, nhưng nhìn chung, trên bình diện tổng thể thì VNCH vẩn là một chế độ hơn hẳn VNDCCH và CHXHCNVN gấp trăm lần.
Trước 1975 tại Miền Nam Việt Nam, chính phủ công nhận đối lập, cho biểu tình chống đối tự do nên từ những năm 1965 đã có nhiều cuộc biểu tình chống Mỹ, chống Thiệu Kỳ, chống tham nhũng thoải mái của sinh viên học sinh, của nhân dân và Phật giáo Ấn Quang những cánh tay nối dài của đảng csVN. 
Trong chiến tranh VN mỗi lần VNCH rút quân là dân bỏ nhà bỏ cửa đi theo, Việt cộng thì thản nhiên pháo kích vào đoàn người di tản, lính VNCH vừa chống giặc vừa bảo vệ dân…..
Do đó, so với xã hội Việt Nam dưới thời Việt gian cộng sản thì xã hội Việt Nam Cộng Hoà là thiên đường, là con đường mà Việt Nam ngày hôm nay cần nhiều thập niên mới có thể theo kịp được. Những người Việt Nam sống tại Miền Nam trước 1975, biết rõ điều này. Lá cờ Vàng và danh hiệu Việt Nam Cộng Hoà vì sao vẫn được họ sùng kính dù Việt Nam Cộng Hoà đã mất đi phần đất cuối cùng đã 40 năm.
CỘNG SẢN CÔNG PHÁ CHÍNH NGHĨA VNCH
Sau khi cướp được miền nam vào ngày 30.4.1975, đảng với quyết tâm chôn vùi thân xác VNCH xuống tận đáy mồ. Với mục tiêu đó 800 tờ báo đảng, với hàng vạn quyển sách giáo khoa, với hàng ngàn cái loa phường, với một ban tuyên giáo có ngân sách quốc gia khổng lồ suốt 40 năm nay độc quyền nhồi sọ nhân dân cã nước và tận tình bôi lọ chế độ VNCH, nhưng càng bôi lọ thì tác dụng lại trái ngược với ý đảng mong muốn. Chính nghĩa VNCH ngày càng rạng rỡ hơn bao giờ hết và vẫn không bao giờ phai mờ trong lòng dân miền Nam. 
Mưa dầm thấm đất, đến nay không chỉ nhân dân miền nam thương tiếc chế độ VNCH mà ngay tại miền Bắc nhân dân Hà Nội đã vực dâỵ VNCH trong mấy ngày gần đây qua các bộ đồ quân phục của người lính VNCH. Những người thanh niên đã bận quân phục và mang các phù hiệu của VNCH diển hành trên đường Hà Nội, sau đó đã bị công an vc bắt, cho tới giờ phút viết bài nầy, các anh nầy vẩn còn bị công an bắt giam , chưa được thã ra.
Nếu như trước đây, sau 20 năm bám chân đệ tam QT cộng sản, những kẽ ác đã trở thành phe thắng cuộc trong ngày 30.4.1975, là một bất công và trớ trêu cho trật tự xã hội và định mệnh của nước VN! Nhưng, tới nay phe thắng cuộc đã từ thắng đang tiến về thua cuộc trên từng mặt trận.
Sau ngày 30/4/1975, những biểu tượng liên quan đến chính thể Việt Nam Cộng Hoà đã trở thành nỗi ám ảnh đối với những người cộng sản. Dù vậy, bất chấp sự trả thù nghiệt ngã của chế độ, nhiều người dân miền Nam vẫn bí mật lưu giữ những kỷ vật hoài niệm về một chính thể Tự do. Và hầu hết phđn đông người dân trong nước đều biết rằng, nếu VNCH còn tồn tại đến ngày hôm nay thì :
1. Ngư dân VNCH không bị bọn Tàu bắn chết, cướp tài sản ngay trên vùng biển của Cha Ông ta.
2. Đàn bà con gái VNCH không bao giờ "đứng trần truồng" cho bọn đàn ông già bịnh tật Đài Loan, Nam Hàn, Sing lựa như lựa hàng....
3. Tôi và bạn sẽ đi du lịch ở Hoàng Sa, Trường Sa và ngắm nhìn tàu chiến VNCH vây bắt bọn Tàu kéo về giam lại.
4. Người dân VNCH mang hộ chiếu ra nước ngoài không bị nhục như bây giờ.
5. Các cấp lãnh đạo VNCH nếu đi công cán sang nước ngoài thì không bao giờ bị "chui cửa hậu" như bọn Sang, Trọng, Hùng, Dũng. hiện nay.
6. VNCH sẽ đứng đầu Đông Nam Á, vượt cả Singapor và Hàn Quốc như thời kỳ trước năm 1975.
7. Trong siêu thị của các nước Nam Hàn, Nhật, Thái, Singapor ..không có những tấm bảng thông báo về tình trạng ăn cắp vặt của người VN. Đó là chuyện mà trước 1975 chưa bao giờ xãy ra.
8. VN sẽ không mang nợ ngập đầu như hôm nay.
Còn nhiều lắm....những điều tốt đẹp mà nước VNCH đã xây dựng được trong thời gian 20 năm, nhìn vào các thành quả đó người ta có thể định mức giá trị của chế độ VNCH với những con người sống chết vì lý tưởng Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm, dù sao chính phủ VNCH cũng vì dân VN mà làm việc còn chính phủ VNcs thì...vì Thiên triều mà làm việc.
Phe thắng cuộc nếu tính đến ngày hôm nay thì từ thắng đã chuyển sang thua. Cái thua rõ rệt nhất là trên FB và các mạng xã hội, phe thua cuộc ngày càng đông hơn, cờ Vàng ngày càng nhiều hơn. Nhân dân trong nước ngày càng thấy rõ được bộ mặt xão trá, bán nước buôn dân của csVN. Chính vì thua nên csVN mới tìm đũ mọi cách để ngăn chặn vào Internet của nhân dân trong nước bằng tường lửa. Ngăn chặn thông tin là một hình thức chiến bại của kẻ phe chiến thắng, đó là nổi lo sợ của những người bá đạo khi biết được mình không có chút nào chính nghĩa trong lòng của người dân VN. VNCH cho dù là kẻ thua cuộc, nhưng:chưa bại..
Thua cuộc nhưng không hề chiến bại
Lời nguyền Như Nguyệt hãy còn soi:
“Sông núi Nước Nam dân Nam ở
Cộng sẽ tan tành chết sạch toi.”
( trích thơ "bên thua cuộc" của Phan Huy)
Chính nghĩa của bên thua cuộc ngày càng rạng rỡ hơn, đến đứa nhỏ mới 15 tuổi đầu cũng nhìn thấy được điều nầy. xin mời xem clip Video dưới đây:
https://www.youtube.com/watch?v=QkazcuGOHts
VNCH chỉ sống có 20 năm nhưng luôn rạng ngời chính nghĩa với những người một lòng một dạ với tổ quốc và dân tôc như Tổng Thống Ngô Đình Diệm “Nếu tôi tiến, các ông tiến theo tôi. Nếu tôi lùi các cứ ông giết tôi. Nếu tôi chết các ông hãy theo gương tôi!” . . (nguồnhttp://ngodinhdiem.net/01111963/MinhXac1CauNoiLichSu.html). 
Tổng thống VNCH Trần Văn Hương, một chí sĩ trọn đời hiến thân cho tổ quốc và dân tộc. Đến khi ông mất vẩn trọn vẹn với quốc tịch VNCH, mặc dù kẽ thù cộng sản đã năn nỉ ông lấy quốc tịch CHXHCNVN, nhưng ông thẳng thắn từ chối không nhận đặc ân đó của kẻ thù
VNCH còn có nhũng tấm gương bất khuất và can đãm như Thiếu Tá Nguỵ văn Thà nã đạn vào đầu giặc Tàu, khi chúng đến chiếm Hoàng sa của VN. Không như tên Bộ trưởng BQP/ Lê Đức Anh, cấm binh sĩ mình dùng súng cá nhân để chế ngự lính Tàu cộng xâm chiếm đảo Gạc Ma năm 1988. Chỉ được phép lấy thân mình làm bia đở đạn của kẻ thù xâm lược để thành liệt sĩ anh hùng của QĐND. Kế đến là tên đại tướng của ngụy quyền Ba Đinh Phùng Quang Thanh, bắt chước đàn anh Lê Đức Anh co đầu rút cổ, không dám đối đầu với quân bắc phương khi chúng đến đặt giàn khoan HĐ981 trong vùng biển VN. hèn đến nổi ra lịnh không cho Cảnh Sát Biển bắn súng nước với tàu Hải Giám của Tàu Cộng.khi bị tấn công. Chính những sự việc như vậy đã làm rạng rở chính nghĩa của chế độ VNCH hơn bao giờ hết. VNCH với những con người chỉ biết trung thành với Tổ Quốc và dân tộc VN không như đám ngụy quyền Hà Nội, lén lút dâng đất, biển, đảo cho kẻ thù để nuôi đảng phản bội lại tổ quốc và dân tộc VN.
Chưa từng thấy một chế độ nào bị đánh bại mà lại được người dân thương tiếc, kính yêu đến vậy. Dù đó là chính phủ Mỹ, vì lợi ích của dân Mỹ mà bỏ rơi đồng minh, dù đó là những người cộng sản vỗ ngực là kẻ "chiến thắng" cũng đều tâm phục khẩu phục VNCH. HCM và đảng cs của y thừa biết VNCH là một chế độ tốt như thế, được lòng dân như thế, mà lại cố tình đánh chiếm miền Nam thì rõ ràng đảng cs là phi nghĩa, là có âm mưu đen tối rồi. Bây giờ, âm mưu đó đã lộ rõ: "dâng nước VN cho Tàu", như Lê Duẫn đã từng thú nhận. Tiếc rằng, các cụ như Trần Trọng Kim, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Ngô Đình Diệm v.v, vốn xuất thân từ cửa Khổng sân Trình, chỉ biết xử sự như một bậc chính nhân quân tử, nên đành thua tên cáo già, vô liêm sỉ như Hồ Chí Minh, một tên Tàu "đúng chuẩn" ! "Bá đạo" cs đã thắng "vương đạo" VNCH. Đó chỉ là cái thắng tạm thời. Lịch sử loài người đã chứng minh rằng sau cùng thì "vương đạo" sẽ thắng "bá đạo". Hào quang VNCH ngày một tỏa sáng, đóm lửa VNCH đả bắt đầu cháy và sẽ lan rộng ra khắp nơi trong nước. Đó là lý do chế độ cs sẽ bị diệt vong trong tương lai rất gần.
Một khi mà người dân trong nước đã thức tỉnh và biết phân biệt được thế nào là một chế độ chân , thiện, mỹ VNCH, thì đó là thời kỳ tan rã của nhà nước Cộng sản, là chuyện chắc chắn phải xãy ra, đây là thời quá độ của đảng csVN là giai đoạn mạt vận của học thuyết Mác – Lênin , là học thuyết từng cổ súy bạo lực, chiến tranh, máu đổ đầu rơi. Tình trạng suy thoái toàn diện của đảng CS Việt Nam đã không còn cách gì cứu vãn nổi. Bạo lực cách mạng quần chúng sẽ nổ ra và san bằng bất công, thay đổi vận mệnh đất nước, cân bằng xã hội, đưa dân chủ tự do về lại xã hội VN .


Friday, April 17, 2015

NGƯỜI VIỆT CỦA TÔI ĐỪNG YÊU LÍNH BẰNG LỜI

NGƯỜI VIỆT CỦA TÔI
ĐỪNG YÊU LÍNH BẰNG LỜI
NGUYỄN KHẮP NƠI.

Thương Phế Binh tảo mộ đồng đội tại Nghĩa Trang Biên Hòa, nhân Ngày Quân Lực 19/06.

Tôi rất thích nghe nhạc và hát nhạc Lính.
Khi còn đi học, tôi thích nghe nhạc Lính, vì loại nhạc này dễ nghe, dễ hiểu và dễ hát.
Khi vào Lính rồi, tôi lại càng thích Nhạc Lính hơn nữa, vì những bài hát này nói lên đúng cái tâm trạng của người Lính như tôi: Lính nghĩ gì? Lính thích gì? Lính ước mơ gì? Đều được thể hiện đầy đủ qua những bản nhạc Lính. Rất tiếc, đa số thời gian trong quân ngũ, tôi đều ở trận tuyến nên không có thì giờ để nghe những bản nhạc Lính mà tôi ưa thích nữa, nhưng mỗi khi trận địa im tiếng súng, mỗi khi được thảnh thơi suy nghĩ, tùy theo từng hoàn cảnh mà tôi có thể hát lên nho nhỏ những bài hát Lính thích hợp với hoàn cảnh đang xẩy ra.

Khi cả trung đội phải nằm tuyết đầu, ban đêm, tôi cũng phải trực gác như mọi người, để những người lính Biệt Động khác được ngủ bù hoặc nằm lấy sức dưới hố cá nhân. Nhìn khu rừng núi bao la, im lặng, không một tiếng chim bay, không một tiếng gà rừng đi ăn đêm, không một ánh đèn, dù là đèn hỏa châu, tôi ngậm ngùi cho thân phận minh, chợt nhớ ra một bài hát mà tôi vẫn thường dược nghe:
“Tôi ở miền xa, trời quen đất lạ,  nhiều đông lắm hạ,
Nối tiếp đi qua, thiếu bóng đàn bà,
Đời không dám tới, đành viết cho tôi, nhạc tình sao lắm lời . . . “
Đúng! Đúng lắm.

Nơi tôi đang đóng quân là ngọn Đồi 30 ở vùng Đức Cơ, thuộc Tỉnh Pleiku, gần ngã ba biên giới, xa tít mù tắp như vậy, dân còn không có, lấy đâu ra người để viếng thăm Lính. Không phải chỉ một minh tôi, mà tất cả những anh em lính chiến đều đóng quân ở những vùng bom rơi đạn réo như vậy, lại di chuyển thường ngày, nên lại càng không có những đoàn thể hoặc các em học sinh địa phương đến thăm viếng ủy lạo, chúng tôi quen rồi, nên không đòi hỏi gì cả. Nhưng quả thật, những anh em Lính trẻ nào phải đóng đồn ở nơi xa, ngày này tháng nọ chỉ thấy rừng cây lá thấp lá cao, non xanh nước biếc, không biết lúc nào mới được về phép thăm gia đình, thăm người yêu, thì rất là trông mong những phái đoàn quân dân chính, những toán Tâm Lý Chiến, Chiến Tranh Chính Trị, những văn sĩ, nhạc sĩ, ca sĩ . . . đến thăm và hát cho họ nghe. Đến khi chờ mãi mà không thấy ai đến thăm, chỉ nghe những lời nói yêu thương, những lời hứa ngọt ngào:
“Anh đi ngày mai trên chiến địa, nơi đây, tình yêu em vẫn đợị
Cầu xin non nước mình, dược yên vui thái bình.
Tình trao ước hẹn hò . . .”
(Vườn Tao Ngộ - Nhật Hà)
nên người lính chiến mới đôi khi buồn quá mà than rằng:
“Xin đối diện một lần bên tôi,
Cho tôi yêu bằng hình hài đó không thôi
Đến với tôi, hãy đến với tôi,
ĐỪNG YÊU LÍNH BẰNG LỜI . . .“
(Kẻ Ở Miền Xa – Trúc Phương)
Đó là chuyện ngày xưa, khi chúng tôi còn ở trong quân ngũ, còn chiến đấu chống Bắc quân xâm lược.

Sau ngày đại nạn 30 tháng Tư 1975, anh em chúng tôi hầu hết đã bị gom đi tù ở những nơi mà bọn Việt cộng gọi là “Trại Tù Cải Tạo”, những nơi rừng sâu nước độc, bị bắt làm việc cho tới kiệt sức, bị bỏ đói, chịu lạnh thấu xương, bệnh tật không thuốc chữa, chết lần chết mòn trong chốn lao tù, nào là Suối Máu, Phong Quang, Hoàng Liên Sơn, Cổng Trời, Lào Cai . . . theo thống kê thì đã có hơn  165,000 người trong anh em chúng tôi bị chết, xác chôn ở bất cứ nơi nào bên những trại tù đó.

Thân xác những người chiến sĩ chết vì nước đó, đã được một số anh em sống sót, ở cùng trại tù trước đây, sau khi được tha về, đã nhớ lại nơi chôn cất những người bạn đồng ngũ này, đã không quản ngại khó khăn, đường xá ngăn sông cách núi, mà đến tận những nơi đó mà đem thân xác họ về với gia đình. Số còn lại, không biết bao nhiêu mà nói.


Ngoài những anh em chết ở nơi từ đầy, còn rất nhiều tử sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã được chôn cất ở các nghĩa trang quân đội, lớn nhất là Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, với hơn 16,000 ngôi mộ. Những ngôi mộ này đang bị tàn phá vì bọn Việt cộng dã man, đã đập phá, trồng cây lên mộ để rễ cây ăn vào xương tủy, phá tan hình hài của người Lính, mà khi chết đã không còn nguyên vẹn tay chân đầu cổ.

Gần đây, có một số hội đoàn và cá nhân đã tự động quyên tiền hoặc tự bỏ tiền ra trùng tu lại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, để gọi là tình Huynh Đệ Chi Binh, Đền Ơn Đáp Nghĩa, làm ấm lòng người đã khuất, hãnh diện cho gia đình tử sĩ và đó cũng là niềm tự hào cho những người Lính của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã gìn giữ được Di Tích Lịch Sử cuối cùng của Nước Việt Nam Cộng Hòa.

Những người Lính, những người dân làm công việc đó, họ đã cho chúng ta thấy, họ yêu Lính, quý Lính bằng Hành Động, chứ Không Yêu Lính bằng lời.
Mọi chuyện tưởng như cứ thế mà tiến hành.

Ấy vậy mà, mới đây, Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu đã đưa ra một thông báo về việc gây quỹ trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, mà tôi xin trích đăng như sau:



Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu
Vietnamese Community in Australia
PO Box 200 Canley Heights NSW 2166
Tel: 0416 088 782 Email: 
trivo@ozemail.com.au 

THÔNG BÁO

V/V GÂY QUỸ TRÙNG TU NGHĨA TRANG QUÂN ĐỘI BIÊN HÒA VIỆT NAM

Sau khi chúng tôi bàn thảo với những thành viên trong Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu (CĐNVTDÚC) và Tổng Hội Cựu Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa Úc Châu (THCQN/QLVNCH/ÚC), BCHCĐNVTD liên bang, các tiểu bang và lãnh thổ cùng đi đến quyết định như sau:
1. CĐNVTDÚC luôn ghi nhận và biết ơn đối với những người lính QLVNCH, đã chiến đấu hào hùng với ý niệm Tổ Quốc, Danh Dự và Trách Nhiệm, để chống lại sự bành trướng của cộng sản và bảo vệ tự do cho miền Nam Việt Nam.

2. Việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là việc cần thiết.

Đọc tới đây, tất cả mọi người Việt trong chúng ta chắc chắn sẽ rất lấy làm thán phục cho nhận định của các quý vị chủ tịch Cộng Đồng Liên Bang và Tiểu bang về phương cách đối xử, biết ơn của ban chấp hành Cộng Đồng Liên Bang với anh em tử sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, nhất là câu văn cuối:

Việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là việc cần thiết.
Nhưng, khi đọc tiếp bản thông báo, sự việc lại khác hẳn đi:
3. Tuy nhiên, hiện nay tình hình chính trị và hoàn cảnh của đất nước đang bị cai trị bỡi chế độ độc tài CSVN, và Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa nằm dưới sự kiểm soát của nhà cầm quyền CSVN. Cho nên việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, dù muốn dù không, phải đối thoại, làm việc và hợp tác với CSVN.

Việc làm này sẽ hoàn toàn đi ngược lại với nội quy, lập trường và đường lối của CĐNVTDÚC.

. . . . . .
Vì những nhận xét nêu trên, chúng tôi kêu gọi các hội đoàn, đoàn thể và đồng hương tại Úc Châu, không tham gia, tiếp tay hoặc ủng hộ các chương trình gây quỹ cho việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.
Xin trân trọng thông báo,
Úc Châu ngày 7 tháng 4 năm 2015 

Như vậy là thế nào?
Câu văn trên thì rõ ràng là nói

2. Việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là việc cần thiết.
Nhưng câu văn dưới thì lại khác hẳn đi:
Vì những nhận xét nêu trên, chúng tôi kêu gọi các hội đoàn, đoàn thể và đồng hương tại Úc Châu, không tham gia, tiếp tay hoặc ủng hộ các chương trình gây quỹ cho việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.

Tại sao vậy? Tại sao hai câu văn lại trước sau không như một như vậy?
Nếu đã nói là việc trùng tu Nghĩa Trang là cần thiết, thì dưới bất cứ hình thức nào, dưới bất cứ áp lực nào, Cộng Đồng Liên Bang (CĐLB) cũng phải trùng tu lại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa mới đúng chứ! Tại sao lại không làm?

Không những đã không làm, CĐLB lại còn kêu gọi các hội đoàn, đoàn thể và đồng hương tại Úc Châu, không tham gia, tiếp tay hoặc ủng hộ các chương trình gây quỹ cho việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.
Quả thật là quá đáng!

Lý do nào để Cộng Đồng Liên Bang không trùng tu nghĩa trang và kêu gọi mọi người, mọi hội đoàn, đoàn thể không tham gia, tiếp tay hoặc ủng hộ các chương trình gây quỹ cho việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa?

Cộng Đồng Liên Bang viết tiếp:
“Chúng tôi xin nhắc lại một số sự kiện trong quá khứ lẫn hiện tại liên quan đến việc này hầu có thể giúp chúng ta có những nhận xét chính xác hơn:

1. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhà cầm quyền CSVN đã áp dụng chính sách trả thù bằng cách bỏ tù và giam cầm những người lính QLVNCH, và đối xử phân biệt kỳ thị đối với những người con hoặc liên hệ đến chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.

Việc này có liên hệ gì đến việc trùng tu NTQĐBH? Bọn Việt cộng là phường dã man, hèn hạ, chúng bỏ tù và giam cầm những người Lính QLVNCH, thì chúng ta phải thương yêu người Lính của mình hơn chứ, phải chứng tỏ đại nghĩa bằng cách trùng tu lại nghĩa trang chứ! 

2. Gân đây hơn, CSVN (một chế độ vô tổ quốc, vô gia đình, vô tôn giáo) sử dụng thủ đoạn chính trị và qua áp lực ngoại giao, đã yêu cầu các quốc gia tại Đông Nam Á đập những bia tưởng niệm và di tích của những người tỵ nạn CSVN. Xin lưu ý những bia tưởng niệm và những di tích này là cho rất nhiều thường dân vô tội đã bỏ mình trên bước đường vượt biển, vượt biên đi tìm tự do, và những bia tưởng niệm này đã được dựng lên tại những quốc gia không có sự kiểm soát trực tiếp của CSVN.
Bọn Việt cộng đã sử dụng thủ đoạn chính trị và áp lực ngoại giao, đã yêu cầu các quốc gia tại Đông Nam Á đập những bia tưởng niệm và di tích của những người tỵ nạn CSVN. Vậy tthì chúng ta lại càng phải chứng tỏ đại nghĩa của mình bằng cách trùng tu NTQĐBH chứ

3. Ngày 27 tháng 11 năm 2006, Thủ Tướng CSVN, Nguyễn Tấn Dũng đã ký quyết định 1568/QĐ-TTg “đồng ý chuyển mục đích sử dụng 58 ha đất khu nghĩa địa Bình An, huyện Dĩ An, tỉnh Bình Dương do Quân khu 7, Bộ Quốc phòng quản lí sang sử dụng vào mục đích dân sự để phát triển kinh tế - xã hội tỉnh Bình Dương”, nghiã là biến Nghiã Trang Quân Đội Biên Hòa thành một nghiã trang dân sự.

Theo Quy Ước Quốc Tế về Chiến Tranh, được soạn thảo từ năm 1949 tại Geneva (Geneva Conventions), điều thứ tư, mục 1479, yêu cầu những quốc gia tham chiến (Việt Nam Cộng Hòa và chính quyền Bắc Việt cùng ký vào quy ước này) đã ký kết phải hành xử theo đúng luật lệ trong Geneva Conventions đã lập ra.  Tánh mạng và tài sản của chính quyền chiến bại sẽ được bảo vệ bằng điều ước thứ tư, mục 147. 

Tôi xin trích dẫn ý kiến sau đây của anh Trần Văn An về Quy Ước Quốc Tế Về Chiến Tranh, như sau: “Trong thời Cổ Đại có một nguyên tắc trong chiến tranh là thắng và bại.  Một triều đại bị chiến bại thì tài sản của người dân và tài sản của triều đại đó sẽ bị xử dụng bởi quân chiếm đóng.  Tài sản đó được coi là chiến lợi phẩn chiến tranh, thuộc về quyền hợp pháp của người chiến thắng.  Nguyên tắc đó không còn được xử dụng trong thời đại ngày nay.  Cái gì cũng phải hành xử theo luật lệ mới thâu phục được nhân tâm.  Và ai sẽ là người bảo đảm cho những luật lệ đó được hành xử theo đúng nghiã của nó?

Năm 1949, chúng ta có Geneva Conventions yêu cầu những quốc gia tham chiến đã ký kết phải hành xử theo đúng luật lệ trong Geneva Conventions đã lập ra. Tánh mạng và tài sản của chính quyền chiến bại sẽ được bảo vệ bằng điều ước thứ tư, mục 147.  Mục 147 nói rằng tánh mạng và tài sản của người quân nhân, dân và tài sản của nhà nước chiến bại phải được bảo vệ.  Ai cố ý tước đoạt nhằm mục đích phá huỷ cũng như xử dụng bừa bãi sẽ được coi là vi phạm luật dưạ trên mục 147, điều ước thứ tư của Geneva Conventions.” 

Dựa theo Quy Ứớc Quốc Tế Về Chiến Tranh này, chúng ta có bổn phận và quyền lợi để nói chuyện với chính quyền cộng sản, để đòi lại những tài sản và đất đai của Việt Nam Cộng Hòa, đòi lại luôn cả tên của thành phố, của Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.


Khi tiếp xúc, nói chuyện với bọn cộng sản, chúng ta nhân danh là công dân là quân đội của Việt Nam Cộng Hòa để đòi hỏi quyền lợi của chúng ta – Xin nhắc lại: Tiếp xúc để đòi hỏi quyền lợi của chúng ta theo Luật Quốc Tế, chứ không phải là để xin sỏ, phải đối thoại, làm việc và hợp tác với CSVN, như CĐLB đã lầm tưởng. Bọn Cộng sản chẳng có quyền hành gì với tài sản của chúng ta mà ra lệnh, mà cho phép.

   4. Chế độ CSVN là chế độ phản bội Tổ Quốc, dâng đất và dâng biển cho Trung Cộng. Những phần đất và biển thuộc về lãnh thổ của Việt Nam, thuộc về Tổ Quốc của chúng ta, mà tổ tiên của chúng ta qua thời gian hơn 4000 năm đã hy sinh để bảo vệ.

Nếu bọn Cộng sản dâng đất dâng biển cho Trung Cộng, chúng ta chống lại, thì chúng ta lại càng không thể để Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa cho chúng muốn làm gì thì làm. 

5. CSVN vẫn tiếp tục đàn áp nhân quyền và quyền tự do tín ngưỡng, và luôn luôn cấm đoán, bắt bớ, giam cầm các nhà đấu tranh dân chủ trong nước và những người can đảm quan tâm đến sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam.

Nếu bọn Việt cộng vẫn tiếp tục đàn áp nhân quyền và cấm đoán bắt bớ những nhà  đấu tranh dân chủ trong nước và những người can đảm quan tâm đến sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam, thì CĐLB phải thể hiện tích cách tự do dân chủ của mình, tôn trọng ý kiến của các hội đoàn, đoàn thể khác, hãy để cho họ tự quyết định sẽ phải làm gì.
Chúng ta hãy đọc thông báo của Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH VIC mà tôi xin trích ra như sau: “Ở xứ sở tự do, nơi chúng ta được đủ quyền tự do, chúng tôi tôn trọng tự do cá nhân cũng như tự do hành động của các đoàn thể khác trong vấn đề này . . .
Melbourne ngày 15 tháng 3 năm 2015 – Nguyễn Công Minh, Chủ tịch.”

6. CSVN luôn luôn có âm mưu xâm nhập và đánh phá Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn CSVN của chúng ta, qua nhiều hình thức khác nhau trong đó có Nghị Quyết 36, mà mục tiêu là cố tình gây chia rẽ làm suy yếu tiềm lực đấu tranh của cộng đồng người Việt tại hải ngoại.

Thông báo của CĐLB đưa ra vào thời điểm Tháng Tư Đen này, theo tôi nhận thấy, nó đã gây chia rẽ trong cộng đồng chúng ta: Từ Facebook cho đến Youtube và emails, đâu đâu cũng thấy người thì đòi quyên góp tiền để tu bổ lại những ngôi mộ tử sĩ đã bị tàn phá, người thì lại muốn để mặc cho Nghĩa Trang bị tàn phá để gây căm thù. Trách nhiệm của CĐLB là gìn giữ những gì còn lại sau chiến tranh chứ không nên để nó bị mai một đi.
Xin nhớ: Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa (và những nghĩa trang quân đội khác) là chứng tích Lịch Sử duy nhất để nói lên sự hiện hữu của Nước Việt Nam Cộng Hòa, từ đó, những chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã tử trận khi chiến đấu để bảo vể Tổ Quốc Việt Nam, đều được chôn ở những Nghĩa Trang Quân Đội này.
Tên gọi có thể mất đi lúc này, lấy lại ở lúc khác, nhưng một khi những mồ mả của Tử Sĩ chôn ở trong Nghĩa Trang Quân Đội bị phá đi, không bao giờ chúng ta lấy lại được nữa.
Chúng ta hãy xem tấm hình sau đây:


Bọn Cộng sản dã man đã trồng cây ngay trên mộ tử sĩ Hạ sĩ Vũ Thắng, Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên Thủy Quân Lục Chiến, QLVNCH.

Mục đích của bọn chúng là muốn rễ cây ăn sâu xuống mộ, tàn phá xương cốt của tử sĩ, phá nát tấm xi măng trên mặt quan tài .
Kính thưa quý vị:
LS Võ Trí Dũng Chủ Tịch BCH/CĐNVTD/LBÚC
TS Hà Cao Thắng, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDÚC/NSW
Ông Nguyễn Văn Bon, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDÚC/VIC
BS Bùi Trọng Cường, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDÚC/QLD
Ông Đoàn Công Chánh Phú Lộc, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDÚC/SA
BS Nguyễn Anh Dũng, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDÚC/WA
Ông Lê Công, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDÚC/ACT
Ông Lê Tấn Thiện, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDÚC/NT
Bà Trần Hương Thủy, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDÚC/Wollongong
Chúng ta nỡ lòng nào sống yên ổn, thảnh thơi nơi đất Úc, mà để mặc cho ngôi mộ của tử sĩ Vũ Thắng và những ngôi mộ khác trong Nghĩa Trang Biên Hòa bị tàn phá đi như thế này hay sao?

Đọc thông báo của quý vị, bọn Cộng sản có thể hiểu rằng, CĐLB không có thắc mắc gì tới những ngôi mộ ở trong Nghĩa Trang Biên Hòa nữa, do đó, chúng có thể ngay ngày hôm sau, phá tan NTQĐBH đi.
Đó là điều mà chúng ta không bao giờ muốn nó sẽ xẩy ra.

Chủ Nhật 19-0-2015 này, vào lúc 1 giờ trưa, một nhóm bạn trẻ Hậu duệ của Lính và một số quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tại Tiểu bang Victoria, sẽ tổ chức một buổi “Nhạc Thính Phòng” tại Candelles Reception, 570 Victoria St, North Melbourne VIC 3051. Số tiền lời, sẽ chia làm hai phần: Một nửa tặng cho các anh em Thương Phế Binh, nửa kia để trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.

Quý vị và tôi, chúng ta hãy cùng đến tham dự buổi văn nghệ này nhé!
Còn nữa, vào tháng 1-2015, từ bên Mỹ, Tướng Phạm Duy Tất, chỉ huy trưởng Biệt Động Quân Quân Khu II, đã cùng với một số anh em binh sĩ về thăm viếng những ngôi mộ tử sĩ ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên hòa. Anh em Biệt Động Quân đã quyên góp để nhờ các chiến hữu tại quê nhà và những hậu duệ trùng tu lại 100 ngôi mộ.


Tướng Phạm Duy Tất, đứng thứ hai, đang xem xét lại những ngôi mộ tử sĩ vừa đươc trùng tu.

Kính thưa quý vị chủ tịch CĐLB và TB, nếu chúng ta đã viết:
“Việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là việc cần thiết”
Thì chắc chắn, chúng ta phải có cách thức nào đó để gìn giữ NTQĐBH. Đã bốn mươi năm qua rồi, nếu chúng ta chưa có quyết định trùng tu NTQĐBH, thì đến bao giờ chúng ta mới làm?



Nếu chúng ta không có một trách nhiệm nào về mồ mả của những tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa, thì việc chúng ta tổ chức những buổi lễ buổi lễ tưởng niệm và tri ân các chiến sĩ QLVNCH và đồng minh đã hy sinh vì bảo vệ cho Tự Do, Dân Chủ và Độc Lập của Miền Nam Việt Nam sẽ trở thành vô nghĩa.



Hãy nhìn vào những Tháp Chàm còn tồn tại ở vùng Nha Trang. Hậu duệ của những người Chàm, khi đưa con cháu về thăm lại tháp, họ sẽ ngẩng cao đầu, hãnh diện nói với đám trẻ: Ngày xưa, cha ông ta đã xây dựng đất nước Chàm ở đây, di tích về nước Chàm và nền văn minh của chúng ta còn lại là đây.
Nếu mai sau, con cháu của chúng ta hỏi về cội nguồn của mình, chúng ta sẽ trả lời sao với đám trẻ?
Nhạc sĩ Việt Khang đã viết, và chúng ta đã nhiều lần hát:
“Cội nguồn ở đâu, khi thế giới này đã không còn Việt Nam?
Cội nguồn chúng ta ở đâu, khi chúng ta đã không còn bất cứ một di tích lịch sử nào để chứng minh sự hiện hữu của Việt Nam Cộng Hòa cả?
Thưa quý vị chủ tịch, thưa quý độc giả,
Chúng ta hãy cùng nhau góp công góp sức trùng tu lại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa và những Nghĩa Trang Quân Đội khác nữa.

Hãy giữ lại di sản cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa, bạn nhé!

Hãy yêu thương những người Lính, người Thương Phế Binh và Tử Sĩ của Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa bằng hành động.
ĐỪNG YÊU LÍNH BẰNG LỜI.

NGƯỜI VIỆT CỦA TÔI, LÀ THẾ ĐẤY!
NGUYỄN KHẮP NƠI.




Regards,

Andy Nguyen