Tình cờ đọc lại những email cũ giữ trong ngăn email quan trọng, những email với tâm nguyện trùng tu mộ phần người thân trong Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa. Xin phép được chia sẻ nội dung một email của một người mẹ, có hai người thân là tử sĩ và mộ phần của người thân đang bị hư hại trong NTQĐBH.
Vào dịp đầu năm 2013, khi sự tranh luận về việc trùng tu NTQĐBH lên cao trên diễn đàn, truyền thông và báo chí. Có những ý kiến ủng hộ không điều kiện và ủng hộ kèm theo có điều kiện cũng như kèm theo yêu cầu. Trong khi đó nếu đem những điều khiện và yêu cầu đó áp dụng lại cho chính họ chưa chắc họ có thể làm được.
Theo dõi những bài tranh luận đó TVA đã học hỏi rất nhiều kinh nghiệm. Có một việc mà TVA không dám quên đó là những người có lập trường không giống ông Nguyễn Đạc Thành trong lúc tranh luận hình như không ai để ý đến tâm nguyện của một người mẹ muốn được trùng tu mộ phần 2 người thân trong NTQĐBH.
Hình ảnh của bà mẹ có người thân là tử sĩ được chuyên chở trong email của người con gái, cô tên là Tâm. Trong một email cô Tâm viết cho anh Tuấn Lê, cô Tâm cho biết gia đình cô có hai người là tử sĩ đã được an táng trong Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa. Xin phép cô Tâm cho TVA đưa nguyên văn email của cô vào trong bài viết nầy để những bà mẹ và thân nhân của tử sĩ cùng chia sẻ tâm nguyện của bà cụ của cô Tâm.
"From: Tam
To: tuanle72@yahoo.com; PhoNang@yahoogroups.com Sent: Wednesday, 13 March 2013 12:30 AM
Subject: Xin nhờ anh Tuấn Lê giúp đỡ
To: tuanle72@yahoo.com; PhoNang@yahoogroups.com Sent: Wednesday, 13 March 2013 12:30 AM
Subject: Xin nhờ anh Tuấn Lê giúp đỡ
Thưa anh Tuấn,
Nhà tôi có 2 thân nhân chôn trong nghĩa trang quân đội. Tôi nghe nói anh biết về việc trùng tu nghĩa trang này. Mẹ tôi rất muốn tu bổ lại hai ngôi mộ đó nhưng không biết chương trình trùng tu ra sao.
Xin được hỏi anh là:
- Chương trình trùng tu này tu bổ lại tất cả các ngôi mộ hay chỉ sửa sang lại ngôi mộ nào có thân nhân góp tiền.
- Nếu chỉ tu bổ mộ có thân nhân góp tiền thì cần góp bao nhiêu cho một ngôi mộ và gởi cho ai.
- Chừng nào khởi công.
Mẹ tôi không được khỏe, tâm nguyện của bà là lo xong chuyện này. Tôi đọc các emails thấy ông Nguyễn Đạt Thành lo chuyện này nhưng không có email của ông Thành, xin anh vui lòng giúp đỡ.
Xin cảm ơn anh.
Tâm"
Mẹ tôi không được khỏe, tâm nguyện của bà là lo xong chuyện nầy. Đó là chuyện trùng tu mộ phần của 2 người thân. Có lẽ đây là việc cuối cùng bà cụ có thể làm được cho 2 người thân thương yêu của mình sau bao ngày xa cách, sống xa quê hương, và buồn nhất là xa mộ phần 2 người thân, mà ngày nay việc chăm sóc cũng như trùng tu mộ phần người thân được tươm tất đã trở thành tâm nguyện. Tại sao vậy? Đó là một việc nhỏ thôi mà, xin thưa là không vì mộ phần của người thân của bà cụ nay đã nằm trong vùng đất mà quyền quyết định không còn tuỳ thuộc vào bà và những gia đình cùng cảnh ngộ với bà. Cho nên bà phải đợi 38 năm và tiếp tục đợi cho đến khi nào có cơ hội thì bà sẽ thực hiện tâm nguyện của mình.Chiến tranh đã kết thúc trong cái gọi là "Hòa Bình" có bao người vui, có triệu người buồn. Cái "Hòa Bình" theo đúng sự diễn tả của cố Tổng Thống Hoa Kỳ Ronald Regan, khi ông còn là Thượng Nghị Sĩ, ông đã nói: "Cái Hòa Bình đó phải trả giá là hàng thế hệ người Việt Nam sinh ra trong đen tối". Sự diễn tả về cái gọi là "Hòa Bình" cho Việt Nam đó của ông đã xãy ra đúng như lời của một tiên tri. Bằng chứng là sau ngày "Hòa Bình" bao trại tập trung cải tạo đã mọc lên và để lại hàng ngàn nấm mộ còn bị giam giữ tại những nơi từng là nhà tù trong rừng thiêng nước độc và vài nơi hiện vẫn là nhà tù cho người chết lẫn người sống.
Thêm một bằng chứng nữa cho thấy cái ý nghĩa "Hòa Bình" qua bài viết của tác giả Nguyễn Lân Thắng "Những Nấm Mộ Đi Tù".
Qua những gì TVA vừa trình bày trên, chúng ta có thể kết luận rằng lòng dạ nào để những nấm mộ trong NTQĐBH phải tiếp tục đi tù cho đến bao giờ? TVA nghĩ nếu để những nấm mộ trong NQĐBH tiếp tục đi tù là sai lầm không thể chấp nhận được là đi ngược lại giá trị nhân bãn của người Việt Nam nói riêng và nhân loại nói chung.
Những nấm mộ trong NTQĐBH không thể tiếp tục bị đi tù và tâm nguyện của bà cụ, mẹ của cô Tâm phải đưọc toại nguyện! TVA kêu gọi thân nhân của tử sĩ đã được an táng trong NTQĐBH liên lạc với hội VAF tại trang nhà sau đây để biết thêm chi tiết diễn tiến trùng tu NTQĐBH. Kính mời bấm vào link bên dưới.
http://www.tinhdongdoi.org/Html/Lienlac.htm
Trân trọng kính chào Quý Vị và kính chúc quý vị một cuối tuần đầu tiên của năm mới được an lành và vui khỏe.
Trần Văn An
Fremont, Ca, USA
tranvanan572@yahoo.com
http://nguoilinhvanconday.blogspot.com
Kính mời quý vị đọc bài viết của tác giả Nguyễn Lân Thắng, viết từ Hà Nội, miền bắc Việt Nam.
----
Những Nấm Mộ Đi Tù
Dẫu biết chỉ là hành động tượng trưng, nhưng thôi thì quét chút lá quanh đền cho mát lòng những người đã khuất.
Photo by Nguyễn Lân Thắng
Tôi vào Nam thăm gia đình và bạn bè một ngày cuối năm rực nắng. Sài Gòn vẫn hối hả như bao lần tôi đã đến. Gia đình tôi bên nội là dân Bắc, bên ngoại là dân Nam, thế nên từ bé đến giờ tôi chẳng xa lạ gì với mảnh đất này. Mọi lần đến Sài Gòn, tôi thường cố gắng dành thời gian về nghĩa trang thành phố để thăm mộ ông ngoại tôi. Lần này đi, tôi chợt nhớ đến đã đọc đâu đó về nghĩa trang quân đội VNCH cũng nằm tại Biên Hòa. Gia đình tôi không có người thân nào nằm ở nghĩa trang này, nhưng tôi rất tò mò muốn đến đây để mắt thấy tai nghe mọi chuyện và để thắp dù chỉ một nén nhang cho những người đã khuất.
Trên đường đi, mặc dù được bạn bè hướng dẫn tận tình qua điện thoại mọi "thủ đoạn" để có thể lọt vào nghĩa trang này dù không có người thân bên trong, nhưng tự dưng tôi nổi lên nỗi băn khoăn rất lớn: Tại sao chiến tranh đã qua lâu mà vào nghĩa trang này lại phải trình chứng minh thư, phải chứng minh được mình có người thân nằm trong đó, và tệ nhất là không được chụp ảnh đàng hoàng? Tôi quyết định sẽ chỉ đi vòng ngoài để quan sát và nhất là lên Đền Tử Sĩ, một nơi hoang tàn chẳng có ai canh gác. Dù đã biết những điều tệ hại nơi đây qua internet, nhưng quả thật chỉ khi chứng kiến tận mắt những gì ở Đền Tử Sĩ tôi mới thấu hiểu phần nào nỗi đau của biết bao gia đình có người thân nằm lại nơi này. Đền nằm trên một gò đất cao án ngữ ngay trước nghĩa trang, phía trước là cổng tam quan vẫn còn mờ mờ dòng chữ gì đó không đọc được nữa. Tôi về tra lại trên mạng mới biết đó là dòng chữ "Vì nước hi sinh" và "Vì dân chiến đấu".
Theo những ảnh chụp trước 1975 còn lại trên mạng thì cảnh quan nơi này thay đổi thật nhiều. Cả khu gò phủ kín một rừng cây được trồng chắc mới gần đây thôi. Lần theo những bậc bê tông phủ dày lá khô, tôi bước lên khu đền mà lòng thầm kinh ngạc vì sao những cấu trúc xây dựng này có thể bền bỉ tồn tại đến bốn mươi năm dù không có người chăm sóc.
Bên trong đền, ngoài một cái bàn gỗ dựng tạm làm ban thờ là đống chăn chiếu bẩn thỉu, chắc của một người vô gia cư nào đó tá túc qua ngày. Ngày xưa nơi đây từng là chỗ cử hành những nghi lễ trọng thể để tưởng nhớ người đã khuất, giờ bẩn thỉu hoang tàn không khác xó chợ hoang.
Tôi và người bạn đi cùng không dám dọn dẹp kê đặt lại gì nhiều, chỉ dâng hoa và thắp tạm nén hương mong những người còn nằm lại ngậm cười nơi chín suối.
Dẫu biết chỉ là hành động tượng trưng, nhưng thôi thì quét chút lá quanh đền cho mát lòng những người đã khuất.
Rời khỏi khu đền, chúng tôi đi một vòng vào sâu phía trong nghĩa trang. Người ta đã xây chặn giữa Đền Tử Sĩ và khu chôn cất một nhà máy nước có tên là Bình An. Cả khu nghĩa trang được xây kín tường cao 3m, bên trên có hàng kẽm gai lởm chởm trông không khác gì trại tù. Xe đưa chúng tôi lướt qua khu kiểm soát, ngoài cổng đề tên là Nghĩa trang nhân dân Bình An, phía trong thấp thoáng vài ngôi mộ. Nếu tôi cố vượt qua cổng này vào bên trong thì chắc chắn phải trình chứng minh thư, phải ghi tên vào sổ, phải chịu sự giám sát của nhân viên an ninh và sẽ không thể nào đàng hoàng nâng máy lên chụp bất cứ thứ gì. Đó là điều tôi đã được bạn bè cảnh báo trước và tôi không thể chấp nhận được! Tôi đi thăm nghĩa trang chứ có phải đi thăm tù đâu mà phải như vậy!
Nguyễn Lân Thắng chụp tại nghĩa trang quân đội VNCH. Photo by Lân Thắng
Vậy mà bao năm qua, gia đình những người đã khuất vẫn phải nín nhịn, vẫn phải xin xỏ chính quyền để thực hiện những quyền rất chính đáng của mình là được ra vào để thăm nom săn sóc phần mộ người thân nằm lại nơi này. Những người nằm xuống trong nghĩa trang này dù lý tưởng của họ là đối lập với nhà nước hiện nay, nhưng họ cũng là người Việt Nam, cũng là cha là ông của biết bao gia đình, mộ phần của họ đáng được hưởng sự chăm sóc của người thân. Tôi tự hỏi một chính thể với đầy đủ sức mạnh trong tay mà sao lại sợ họ thế? Sao nỡ cầm tù kể cả khi họ đã chết? Đến ngay cả những lính Trung Quốc xâm lược biên giới phía Bắc năm 1979, khi chết vô danh trên đất Việt cũng được quy tập chôn cất trong bao nghĩa trang đàng hoàng khắp miền núi phía Bắc? Sao người Việt với nhau mà nỡ đối xử tàn tệ đến mức kinh hoàng như vậy? Còn nhiều câu hỏi nữa cứ luẩn quẩn trong đầu tôi trên đường về, nhưng chắc chắn một điều là chính sách hòa giải dân tộc sẽ không thể thành công nếu nhà nước cứ hành xử như thế này.
Chiến tranh đã lùi qua lâu mà vết thương trong lòng dân tộc hình như vẫn chưa khép lại. Khi tôi đăng một số bức ảnh chuyến đi thăm nghĩa trang này lên Facebook cách đây mấy hôm thì lập tức nhận được vô số phản hồi trái chiều. Người thì rất hoan nghênh, người thì lại phê phán cho rằng tôi là thằng cộng sản con, là kẻ cơ hội làm chuyện chính trị. Tôi nghĩ các bạn có ý phản đối tôi không cần phải nặng nề như vậy. Chính thể Việt Nam Cộng Hòa dẫu gì cũng đã là quá khứ. Chiến tranh đã kết thúc gần bốn mươi năm và chúng ta vẫn phải chung sống với nhau. Điều quan trọng cần làm là nhìn nhận quá khứ, giải quyết tồn tại và hướng tới tương lai. Một mặt cứ sống trong hận thù, phân biệt Nam Bắc thì không thể cùng chấn hưng đất nước được.
Mặt khác, phải dũng cảm bỏ qua khác biệt để bắt tay nhau cùng phá bỏ tất cả những điều phi lý, những điều đi ngược lại giá trị nhân bản của dân tộc này. Hãy đi từng bước nhỏ, từng việc cụ thể như việc phá bỏ chế độ kiểm soát nghĩa trang quân đội Biên Hòa giống một trại tù. Hãy lên tiếng, hãy làm trong khả năng mà bạn có thể chịu đựng được. Không bắt đầu thì mãi mãi chẳng bao giờ có đổi thay./.
Nguyễn Lân Thắng, Hà Nội 22-12-2013
No comments:
Post a Comment