Monday, December 23, 2013

Những Nấm Mộ Đi Tù



Những Nấm Mộ Đi Tù 

IMG_3540a-305.jpg
Dẫu biết chỉ là hành động tượng trưng, nhưng thôi thì quét chút lá quanh đền cho mát lòng những người đã khuất.
Photo by Nguyễn Lân Thắng
Tôi vào Nam thăm gia đình và bạn bè một ngày cuối năm rực nắng. Sài Gòn vẫn hối hả như bao lần tôi đã đến. Gia đình tôi bên nội là dân Bắc, bên ngoại là dân Nam, thế nên từ bé đến giờ tôi chẳng xa lạ gì với mảnh đất này. Mọi lần đến Sài Gòn, tôi thường cố gắng dành thời gian về nghĩa trang thành phố để thăm mộ ông ngoại tôi. Lần này đi, tôi chợt nhớ đến đã đọc đâu đó về nghĩa trang quân đội VNCH cũng nằm tại Biên Hòa. Gia đình tôi không có người thân nào nằm ở nghĩa trang này, nhưng tôi rất tò mò muốn đến đây để mắt thấy tai nghe mọi chuyện và để thắp dù chỉ một nén nhang cho những người đã khuất.
Trên đường đi, mặc dù được bạn bè hướng dẫn tận tình qua điện thoại mọi "thủ đoạn" để có thể lọt vào nghĩa trang này dù không có người thân bên trong, nhưng tự dưng tôi nổi lên nỗi băn khoăn rất lớn: Tại sao chiến tranh đã qua lâu mà vào nghĩa trang này lại phải trình chứng minh thư, phải chứng minh được mình có người thân nằm trong đó, và tệ nhất là không được chụp ảnh đàng hoàng? Tôi quyết định sẽ chỉ đi vòng ngoài để quan sát và nhất là lên Đền Tử Sĩ, một nơi hoang tàn chẳng có ai canh gác. Dù đã biết những điều tệ hại nơi đây qua internet, nhưng quả thật chỉ khi chứng kiến tận mắt những gì ở Đền Tử Sĩ tôi mới thấu hiểu phần nào nỗi đau của biết bao gia đình có người thân nằm lại nơi này. Đền nằm trên một gò đất cao án ngữ ngay trước nghĩa trang, phía trước là cổng tam quan vẫn còn mờ mờ dòng chữ gì đó không đọc được nữa. Tôi về tra lại trên mạng mới biết đó là dòng chữ "Vì nước hi sinh" và "Vì dân chiến đấu".
Theo những ảnh chụp trước 1975 còn lại trên mạng thì cảnh quan nơi này thay đổi thật nhiều. Cả khu gò phủ kín một rừng cây được trồng chắc mới gần đây thôi. Lần theo những bậc bê tông phủ dày lá khô, tôi bước lên khu đền mà lòng thầm kinh ngạc vì sao những cấu trúc xây dựng này có thể bền bỉ tồn tại đến bốn mươi năm dù không có người chăm sóc.
Bên trong đền, ngoài một cái bàn gỗ dựng tạm làm ban thờ là đống chăn chiếu bẩn thỉu, chắc của một người vô gia cư nào đó tá túc qua ngày. Ngày xưa nơi đây từng là chỗ cử hành những nghi lễ trọng thể để tưởng nhớ người đã khuất, giờ bẩn thỉu hoang tàn không khác xó chợ hoang.
Tôi và người bạn đi cùng không dám dọn dẹp kê đặt lại gì nhiều, chỉ dâng hoa và thắp tạm nén hương mong những người còn nằm lại ngậm cười nơi chín suối.
Dẫu biết chỉ là hành động tượng trưng, nhưng thôi thì quét chút lá quanh đền cho mát lòng những người đã khuất.
Rời khỏi khu đền, chúng tôi đi một vòng vào sâu phía trong nghĩa trang. Người ta đã xây chặn giữa Đền Tử Sĩ và khu chôn cất một nhà máy nước có tên là Bình An. Cả khu nghĩa trang được xây kín tường cao 3m, bên trên có hàng kẽm gai lởm chởm trông không khác gì trại tù. Xe đưa chúng tôi lướt qua khu kiểm soát, ngoài cổng đề tên là Nghĩa trang nhân dân Bình An, phía trong thấp thoáng vài ngôi mộ. Nếu tôi cố vượt qua cổng này vào bên trong thì chắc chắn phải trình chứng minh thư, phải ghi tên vào sổ, phải chịu sự giám sát của nhân viên an ninh và sẽ không thể nào đàng hoàng nâng máy lên chụp bất cứ thứ gì. Đó là điều tôi đã được bạn bè cảnh báo trước và tôi không thể chấp nhận được! Tôi đi thăm nghĩa trang chứ có phải đi thăm tù đâu mà phải như vậy!
IMG_3494a(1)-250.jpg
Nguyễn Lân Thắng chụp tại nghĩa trang quân đội VNCH. Photo by Lân Thắng
Vậy mà bao năm qua, gia đình những người đã khuất vẫn phải nín nhịn, vẫn phải xin xỏ chính quyền để thực hiện những quyền rất chính đáng của mình là được ra vào để thăm nom săn sóc phần mộ người thân nằm lại nơi này. Những người nằm xuống trong nghĩa trang này dù lý tưởng của họ là đối lập với nhà nước hiện nay, nhưng họ cũng là người Việt Nam, cũng là cha là ông của biết bao gia đình, mộ phần của họ đáng được hưởng sự chăm sóc của người thân. Tôi tự hỏi một chính thể với đầy đủ sức mạnh trong tay mà sao lại sợ họ thế? Sao nỡ cầm tù kể cả khi họ đã chết? Đến ngay cả những lính Trung Quốc xâm lược biên giới phía Bắc năm 1979, khi chết vô danh trên đất Việt cũng được quy tập chôn cất trong bao nghĩa trang đàng hoàng khắp miền núi phía Bắc? Sao người Việt với nhau mà nỡ đối xử tàn tệ đến mức kinh hoàng như vậy? Còn nhiều câu hỏi nữa cứ luẩn quẩn trong đầu tôi trên đường về, nhưng chắc chắn một điều là chính sách hòa giải dân tộc sẽ không thể thành công nếu nhà nước cứ hành xử như thế này.
Chiến tranh đã lùi qua lâu mà vết thương trong lòng dân tộc hình như vẫn chưa khép lại. Khi tôi đăng một số bức ảnh chuyến đi thăm nghĩa trang này lên Facebook cách đây mấy hôm thì lập tức nhận được vô số phản hồi trái chiều. Người thì rất hoan nghênh, người thì lại phê phán cho rằng tôi là thằng cộng sản con, là kẻ cơ hội làm chuyện chính trị. Tôi nghĩ các bạn có ý phản đối tôi không cần phải nặng nề như vậy. Chính thể Việt Nam Cộng Hòa dẫu gì cũng đã là quá khứ. Chiến tranh đã kết thúc gần bốn mươi năm và chúng ta vẫn phải chung sống với nhau. Điều quan trọng cần làm là nhìn nhận quá khứ, giải quyết tồn tại và hướng tới tương lai. Một mặt cứ sống trong hận thù, phân biệt Nam Bắc thì không thể cùng chấn hưng đất nước được.
Mặt khác, phải dũng cảm bỏ qua khác biệt để bắt tay nhau cùng phá bỏ tất cả những điều phi lý, những điều đi ngược lại giá trị nhân bản của dân tộc này. Hãy đi từng bước nhỏ, từng việc cụ thể như việc phá bỏ chế độ kiểm soát nghĩa trang quân đội Biên Hòa giống một trại tù. Hãy lên tiếng, hãy làm trong khả năng mà bạn có thể chịu đựng được. Không bắt đầu thì mãi mãi chẳng bao giờ có đổi thay./.

Nguyễn Lân Thắng, Hà Nội 22-12-2013


Sunday, December 22, 2013

Người Lính Vẫn Còn Đây- Những Tấm Lòng Giành Cho TPB và Buổi Gặp Mặt Các TPB Quân Binh Chủng VNCH

Người Lính Vẫn Còn Đây- Những Tấm Lòng Giành Cho TPB và Buổi Gặp Mặt Các TPB Quân Binh Chủng VNCH

Sau bữa cơm tối tui có thói quen check email nhất là emai của các anh TPB ở quê nhà.  Đôi khi các anh cần giúp đở cấp bách nếu lở không đọc được email của các anh kịp thời thì thật tội cho các anh.  Vừa mở email đọc ngay email ca ai đó chuyển đến.  Email của Mỹ Hà từ Nhóm Không Quên Anh, mà tui hay tới gỏ cửa để xin tiền trợ giúp cho các anh TPB trong thời gian qua.

Kính chuyển:
Date: December 12, 2013 at 1:30:28 AM PST
To: tranvanan572@yahoo.com
Subject: Xin giúp đỡ ông  Vĩnh Thao (SVSQ Khoa 9B/ 72 Thủ Đức, Thuộc binh chủng Không Quân
Mỹ Hà vừa check mail thì nhận một tin không vui, anh  Vĩnh Thao (SVSQ Khoa 9B/ 72 Thủ Đức, Thuộc binh chủng Không Quân, là một trong những tình nguyện viên giúp đỡ Nhóm Không Quên Anh chuyển quà Tết cho các anh Thương Phế Binh mấy năm nay, vừa bị tai nạn giao thông xe máy đã làm dập nát và gãy xương một bàn chân của anh. Sau 5 lần giải phẩu nay anh đã bị nhiễm trùng và hoại tử, vết thương bị hở đến xương. Anh Vĩnh Thao đang phải nằm chịu đau đớn tại bệnh viện Chấn Thương Chỉnh Hình, Quận 5, Saigòn, phòng 314, lầu 2. Gia cảnh anh rất bi đát và cần sự giúp đỡ trong lúc khổ đau hoạn nạn. 


Mỹ Hà chân thành cầu mong quý vị góp một bàn tay để tiếp cứu cho anh. Tình trạnh này không biết anh còn phải nằm viện đến bao lâu. Mỹ Hà nhớ cách đây mấy năm, anh TPB Trần Văn Bôn cũng bị hoại tử nằm viện nhưng không có tiền đóng viện phí, y tá đã không chăm sóc cho anh, cho đến khi Mỹ Hà quyên góp được số tiền nhỏ gửi về anh mới được chữa trị! Ngày mai hoặc mốt Myha sẽ đi gửi tiền cho anh, quý vị nào muốn giúp đỡ xin liên lạc gấp với Myha, đa tạ quý vị.
Địa chỉ nhà của anh Vĩnh Thao: 18 C- 506 Lô C, Chung Cư Huỳnh Văn Chính 1, Phường Phú Trung, Quận Tân Phú, Saigon.
Tel: 0907 155 513
Đọc xong TVA liền chuyển về cho 2 anh TPB ở Sàigòn và nhờ 2 anh đi thăm anh Thao, TVA kèm theo lời nhắn rằng ngày mai tui cố xin tiền để giúp anh Thao, xin được bao nhiêu tui gởi về cho anh liền.  Và may thay trong một ngày tui xin được 280 đô la tính luôn phần của tui.  Cầm 280 đô la đi gởi thấy không được chẳng tròn tui rút luôn 20 đô la mà bà xã mới bỏ vào bóp hồi sáng cho chẳng 300 gởi cho anh Thao.  Bên nhóm Không Quên Anh cũng quyên được 450 đô la.

Email bạn tui gởi từ quê nhà.  Bạn tui viết:  "Hôm nay thứ sáu ngày 13 th 12 tưởng rằng đó là ngày sui, nhưng với tôi và anh Thao lại là ngày có ý nghĩa và xúc động, vừa nhận được email của anh và chị Mỹ Hà tôi vội mua lốc nước yến vô bệnh viện thăm anh Thao liền, tính cho anh ấy một sự bất ngờ nên không báo trước, vô tới bệnh viện không thấy anh ấy bèn gọi điện thoại mới hay anh đã xuất viện rồi (đúng là muốn tạo bất ngờ mà không được) hỏi ý lên nhà thăm anh nghe, nhà anh Thao ở tận lầu 5, tôi lên tới nơi đứng thở dốc (vì tôi bị thương hồi ở Quảng Trị và mang cuống họng nối mà) anh em gặp nhau mừng lắm anh An và chị Hà ạ! 





Nhìn bàn chân chỗ cái xương lòi ra đó giờ bị lõm thịt và phải lấy da ở bắp vế đắp lên mu bàn chân còn ở ống quyển mổ 1 vết dài từ cổ chân lên tới tận sát đầu gối lận và cũng lấy 1 miếng da bắp vế đắp vào vì mất thịt, lúc vợ anh Thao bôi thuốc tôi có giành để tôi thoa cho, đúng là không phải TPB chỉ vì lo chạy tới chạy lui giúp các TPB mà giờ lại bị chống nạng , chủ nhật 15 th 12 lại phải đi mổ khâu chỗ bàn chân và sắp lại xương, tôi nói rảnh Chủ Nhật này tôi lên nhà đưa anh đi cho vui, ngồi nói chuyện với nhau 3-4 tiếng đồng hồ đó anh rất là vui, nói ra mới thấy tấm lòng của anh Thao tất cả vì đồng đội vì anh ấy bị ám ảnh cảnh TPB của ngày 30 tháng tư năm xưa ở TYVCH mà đi len lỏi khắp nơi hầu tìm ra nhũng mảnh đời TPB cần giúp đỡ, anh ấy còn nói có vào ntqdbh và lên An Lộc thấy có ngôi mộ tập thể nữa, lên thăm anh Thao mới thấy được tấm lòng cao cả của người lính không quân GIÀ , anh có nói đời tôi may mắn trong chiến tranh không bị gì, giờ về già tự dưng bị chống nạng âu cũng do cái Hạn trong đời mà thôi các TPB mới là tội mang thân tàn suốt bao nhiêu năm có sao đâu còn mình bây giờ mới bị.  Đời còn bao lâu nữa anh Triển nhỉ ? Nghe mà thấy thương cho ông lính già Không Quần này quá phải không anh An và chi Mỹ Hà? Anh Thao còn bảo hôm nao tập họp các TPB đủ mọi binh chủng gặp nhau và bàn gần Tết lên thăm NTQĐBH nữa, chắc hẳn Tết này tôi vui lắm anh An à, vì anh Thao nói có rất nhiều anh em TQLC, đó là ao ước của tôi quả là mừng.

Đúng là cái hạn không lường trước của đời người đi lo cho cảnh đời của người khác tới khi mình gặp nạn thì lại vợ với con..rõ khổ, tới thăm anh Thao mới thấy được tấm lòng huynh đệ chi binh của các tpb với anh ấy: 1 giò lên tới lầu 5 còn thở dốc chứ cụt 2 giò chỉ có đứng dưới đường réo lên vì không có thang máy đành chịu.. Anh Thao mổ cỡ 6 lần rồi Chủ Nhật này bác sĩ hẹn 10 gi sáng lên bệnh viện Chấn Thương Chỉnh Hình mổ tiếp, còn những công đoạn tiếp theo còn tùy thuộc vào vết thương lại tốn phí nữa...rõ khổ cho người lính già giờ đây trở thành TPB bất đắc dĩ, nhìn vết thương của anh Thao tôi thấy cũng ớn ớn đó anh An và chị Mỹ Hà à! Không biết có phải tại giờ mình đã là người lính già rồi hay sao nữa?

Vài dòng về sự tình của anh Thao cho mọi người tỏ tường anh Thao giờ phải chống nạng vết thương lâu lành lắm bàn chân vẫn chưa rút đinh định vị ra.  Anh Thao có gởi lời cám ơn chị Mỹ Hà, anh An cùng mọi người đã có lời thăm hỏi đến anh Thao"

Chân bị thương chưa lành, còn chống nạng vậy mà anh Thao cũng đi cùng chúng tôi họp mặt TPB của các quân binh chủng.









Hôm qua thật là một ngày vui và đầy xúc động của tôi đó anh An ạ.  Đáng lẽ anh Thao và Anh Lý (1 tpb bị cụt qua đầu gối còn một chân gẫy làm bốn khúc) rủ tôi đi lên quán cơm miễn phí bên nhà thờ Tân Sa Châu ở quận 3 cho tôi gặp anh Sanh tqlc nhưng phút cuối lại thay đổi rủ tôi qua Thanh Đa gặp các anh em tpb.  Trời ơi!  Khi tụi tôi qua đã thấy xe 3 bánh (xe đặc trưng của tpb)đậu kín vỉa hè rồi, vào đó đã thấy gần 60 tpb thuộc các quân binh chủng ngồi kín dãy bàn trong đó rồi, thật xúc động...xúc động quá anh ạ, vào đó mới thấy cuộc đời của các anh em tpb thật đau lòng! Chúng tôi tạm dẹp đi cái đau của thể xác (vì đa phần bị cụt 2 chân) để đùa vui cười giỡn cho quên đi nỗi đau trong cuộc đời này đó anh An ơi!  Vì còn nỗi đau nào cho thân phận của những tpb như tụi tôi không anh!  May mắn vẫn còn các đồng đội từ phương xa hướng long và gửi quà nho nhỏ cho chúng tôi nhân dịp xuân về tết đến, lòng chúng tôi vui và cũng đau lắm..đau lắm anh An ơi!  Như những linh hồn tử sĩ ở một nơi nào đó đang trông chờ về nằm bên đồng đội trong NTQDBH vậy,  cuộc gặp hôm nay do anh chị em huynh đệ chi binh quyên góp được một số tiền ít ỏi nên tổ chức buổi gặp mặt tpb uống café, ăn cơm hộp và mỗi anh em được một phong bì 200 ngàn VN.  Chúng tôi những người TPB già chủ yếu vui là chính thôi cho nên các anh em TPB già cười đùa như con nít vậy đó.  Sau bữa ăn trưa,  các anh rủ tôi và Hiếu qua thăm anh Bùi Phương một TPB Trung Đoàn 9 Sư Đoàn 18  bị thương tại An Lộc nằm liệt  một chổ trên chiếc ghế bố đã 39 năm qua thật đáng thương thay cho số phận của một quân nhân QL VNCH đã đổ xương máu bảo quốc an dân.  Tới nhà gặp anh Phương nhìn cảnh một thân người nằm bất động chỉ còn hoạt động hai cánh tay và làm bạn với cái latop bên cạnh nhưng vẫn cười vui khi các chiến hữu lại thăm anh, tôi thật sự ngưỡng mộ cho ý chí sống của anh, gặp anh, nhìn thân xác anh tôi chỉ ngồi bất động thương thay cho số kiếp con người bị như vậy mà trên môi luôn nở nụ cười cảm phục thay, anh Thao còn hỏi tôi: “Sao hôm nay anh Triển buồn vậy?” Thử hỏi anh An nhìn tấm thân của đồng đội mình như vậy lần đầu tiên chỉ có trái tim sắt đá mới không nao lòng, nhưng may thay vẫn còn những tấm lòng nhân ái nơi phương xa như hội HO, Nhóm Không Quên Anh vẫn thường xuyên gởi tiền về giúp TPB vơi đi phần nào khốn khó và anh Phương mới nhận được tiền của kỳ Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh Kỳ  7, cũng mừng cho anh ấy .  Anh sống vui đầy nghị lực và yêu đời, trên môi luôn nở nụ cười, đúng là người phi thường và đáng trân trọng phải không anh An? hầu như anh Phương không biết buồn luôn vậy đó, thật đáng khâm phục thương anh nhiều lắm anh Phương ơi!


Thôi vài hang tâm sự với anh vì càng viết tôi càng xúc động muốn khóc...
Nhân mùa giáng sinh chúc anh và gia đình hưởng trọn ven niềm vui và hạnh phúc.   

Mọi chi tiết để thăm hỏi và giúp đở anh Vĩnh Thao.  Xin liên lạc.

Địa chỉ nhà của anh Vĩnh Thao: 
18 C- 506 Lô C, Chung Cư Huỳnh Văn Chính 1, 
Phường Phú Trung, Quận Tân Phú, Saigon.
Tel: 0907 155 513 



Kính chúc Quý Vị một buổi tối bình an và giữ gìn sức khoẻ trong những ngày muà đông lạnh buốt.

Trân trọng kính chào Quý Vị

Trần Văn An
Fremont, CA USA
tranvanan572@yahoo.com
http://nguoilinhvanconday.blogspot.com/   




Friday, December 20, 2013

Người Lính Vẫn Còn Đây-Người Lính BĐQ Cụt Một Chân

Người Lính Vẫn Còn Đây-Người Lính BĐQ Cụt Một Chân



An Lộc địa sử ghi chiến tích
Biệt Cách Dù vị quốc vong thân.

Hai câu thơ trên đã đi vào quân sử  của QL VNCH và để lại trong lòng chúng ta bao nhiêu điều phải ngẫm nghĩ từ khâm phục, ngưỡng mộ cho đến thương tiếc!

Những người lính đã làm nên lịch sử lẫy lừng của một quân đội tinh nhuệ nhất Đông Nam Á với một thời oanh liệt giờ ở đâu, những người lính trấn thủ An Lộc giờ ở đâu, tụi tui vẫn đi tìm anh (1). Những người lính còn sống sau ngày tàn chiến cuộc giờ ở đâu hay đã tản mát đi khắp nơi vì không chấp nhận một chế độ vong nô. Tuy nhiên vẫn có những người lính không thể rời khỏi Việt Nam vì nhiều lý do. Có những người lính vẫn còn hiện diện và còn đi lại trên vùng đất của chiến trường xưa. Trong số những người lính đó có anh lính mũ nâu Võ Phùng Dương.  Anh Dương một trong những người lính còn sống sau 2 tháng dài trấn thủ An Lộc của Đại Đội 4, Tiểu Đoàn 52,  Liên Đoàn 3 BĐQ. Ngày nay anh vẫn sống lặng lẽ ngay cạnh An Lộc như định mệnh đời anh đã gắn liền với An Lộc điạ.

Ba mươi tám năm sau anh lính mũ nâu Võ Phùng Dương lại xuất hiện để hoàn thành trách nhiệm với đồng đội. Anh xuất hiện không mũ nâu, không áo rằn ri và không có EM 16. Anh giờ chỉ là người TPB gầy và đen như vận nước, anh Dương bị cụt một chân đi khập khiểng khắp nơi ở An Lộc để tìm mộ phần của đồng đội, trong số những người nằm dưới những mộ phần có ít nhiều đồng đội đã được chính tay anh chôn cất sau những cuộc chiến cho đến một ngày trong tháng 12 năm 1974, trong một trận chiến không cân sức, anh đau đớn bỏ lại anh em, bỏ lại đồng đội... và bỏ lại ngoài chiến trường một nữa chân phải. Anh đã nằm ở Tổng Y Viện Cộng Hoà với một nữa chân phải bị cụt tới đầu gối. Vừa lành vết thương mới ra trung tâm 2 chưa kịp phân loại tàn phế thì bị tan hàng và phải cố gắng vượt qua những năm tháng dài nghiệt ngã. Chiến tranh đã đi qua và tàn phá hết tất cã, giờ anh chẳng còn gì ngoài mấy tấm ảnh với chiếc mũ nâu và áo rằn ri để hoài niệm, anh cùng một đồng đội ngồi trên chiếc xe tăng PT76 vừa thu được của địch sau một trận chiến không cân sức tại An Lộc.  Những ngày tiếp theo của anh là những chuỗi ngày đen tối.

 Png Dương là người lính không đội nón trong ảnh.


Sau ngày tàn chiến cuộc anh về quê ở Chơn Thành sống với những ngày nghiệt ngã và chống chọi với vết thương từ thể xác tới tâm hồn. Anh Dương, người lính BĐQ cụt một chân phải đi làm phu cạo mủ cao su.  Anh không có đủ tiền để làm cái chân giả, may mà có một thương binh bộ đội cùng cảnh ngộ như anh là cụt chân phải, khi người thương binh bộ đội đó thay cái chân giả mới tốt hơn nên ông ta đã tìm đến anh Dương và cho lại anh cái chân giả cũ, nhờ cái chân giả cũ của người thắng cuộc mà anh Dương tạm đi lại dễ dàng hơn cái nạng tuy nhiên vì cái chân giả đó không phải cuả anh nên anh đi lại rất khó khăn!

           Gia đình anh sinh được 2 con trai, vì nhà quá nghèo nên anh và chị đã gởi các con về sống bên ngoại. Giờ các con của anh đã lớn và lập gia đình. Suốt 38 năm dài anh chị kiếm sống bằng nghề cạo mủ cao su ở Chơn Thành.   Có một lần anh Dương tìm được việc đi trông coi và gi vườn cây cao su cho Thiếu Tá Phạm Phú Gia khi xưa là Tiểu Đoàn Phó của Tiểu Đoàn 36 BĐQ ở gần căn cứ Tống Lê Chân, nhưng sau khi thử việc thấy quá phức tạp nên không làm anh trở lại công việc và cũng là công việc hiện nay của anh Dương là mổi sáng đi thay chén và cạo mủ cao su ở Chơn Thành.



Ảnh minh hoạ cảnh những người đi cạo mủ cao su trong rừng cao su.

 Hai anh chị cất được cái chòi lá ngay trong rừng cao su để tiện việc sinh sống và làm việc tại chổ, hàng ngày anh Dương ra rừng cao su lấy nhựa cao su và thay chén cho mổi cây, vì cụt một chân không thể lội bộ mổi ngày đi tới đi lui hàng chục cây số nên buộc lòng vợ của anh phải gánh vác cho anh những gốc cây cao su ở xa , công việc cạo mủ cao su làm theo mùa, hết mùa thì phải đi làm thuê làm mướn cho người ta ở những ruộng rẫy để tìm kiếm thêm thu nhập, những lúc rãnh rỗi anh Dương cùng các anh em thiện nguyên đi bốc hài cốt tử sĩ của ta còn nằm rải rác nhiều nơi ở An Lộc đem về cải táng vào nghĩa trang Bình Long


Anh Dương là người đàn ông mặc áo đen ngay tại mồ tập thể tử sĩ của ta, dân thường và địch chôn chung khi bênh viện An Lộc bị địch quân pháo kích năm 1972.

Một người thương binh bộ đội sau khi được thay chân giả mới nên đã  bán lại chân giả cũ cho anh Dương với giá rẽ như vừa bán vửa cho.  Vì chân giả không đúng thước tất với chân của anh Dương nên anh Dương đi lại hơi khó khăn.


Ảnh chụp ngày anh Dương lên Sàigòn thăm anh Vĩnh Thao.
Một lần nhận được email của bạn ở quê nhà. Trong email bạn tui viết: “Hôm qua anh Võ Phùng Dương có lên Sài Gòn thăm tôi, tôi mời anh đi ăn trưa, tôi dọ ý anh ta thích ăn gì anh Dương trả lời không ngần ngại thèm phở qúa anh ơi. Tôi nghe mà chua xót, tội nghiệp anh quá, là người làm thuê làm mướn ở ruộng rẫy làm gì có phở mà ăn. Chúng tôi đến Phở Hoa quán nổi tiếng nhất Sài Gòn, chúng tôi gọi 2 tô phở đặc biệt cùng với 2 chai beer Sai Gòn Đỏ nhìn anh Dương ăn ngon lành lòng tôi thấy rất vui. Chiều tối lại về nhà tôi, tôi có làm một bữa cơm ngon, hai em vừa ăn vừa hàn huyên tâm sự nhắc lại những kỷ niệm một thời oai hùng oanh liệt.  Anh Dương là người qúa may mắn còn sống sót trong suốt trên 2 tháng ròng rã tử thủ An Lộc. Tiểu Đoàn 52 BĐQ của anh chỉ còn lại 29 người.  Anh Dương có nói với tôi tâm tình của anh được cởi mở khi   biết đươc tên của vị ân nhân của anh là chị HL và xin tôi địa chỉ để anh viết thơ cám ơn chị.  Chúng tôi hẹn nhau ngày lễ Thanh Minh sắp tới chúng tôi sẽ khởi công bốc khoảng 20 hai cốt Biệt Cách Dù còn nằm lại trên đôi Đồng Long ở An Lộc.

Cơm chiều xong chúng tôi bắt tay chào từ giả anh Dưong ra về, tôi nhìn theo dáng anh đi khập khà khập khiểng xa dần, xa dần và mất hút trong dòng người của Sài Gòn, lòng tôi ngập ngùi cho thân phận của người Thương Phế Binh VNCH của ta."

        Vài hôm nữa sẽ là Giáng Sinh, chúng ta sẽ được nghĩ lễ và hưởng không khí Giáng Sinh thật đầm ấm bên người thân trên đất Hoa Kỳ hay bên trời tây.  Tui cũng mong anh chị Dương được nghĩ môt ngày không đi cạo mủ cao su hay không đi làm mướn để cùng gia đình anh mừng lễ Giáng Sinh đầm ấm cho dù anh chị đang ở trong rừng cao su của Chơn Thành.  Giáng Sinh chờ ngoài ngỏ và năm mới đang đến gần TVA kêu gọi sự giúp đở của quý vị nhất là những quý vị trong hội Biệt Động Quân có thể trợ giúp anh Dương để gia đình anh vơi đi phần nào khó khăn.


Nhân dịp anh tới Sài Gòn tuần qua, bạn tui và anh Vĩnh Thao có đưa anh Dương đi xin chân giả miễn phí tại Tòa Tổng Giám Mục nhưng được cho biết phải đợi ít nhất 6 tháng mới có thể có chân cho anh Dương.  Anh Dương về nhà bạn ngồi trước cửa nhà uống ly cafe và sầu đời cho cái chân giả bị thương.  Anh ngồi đó lấy tay nâng lên và để xuống bàn chân giả bị thương nhịp nhàng theo cái đẩy đưa của dòng đời.  Mai đây cái bàn chân giả bị thương nầy sẽ rời khỏi anh Dương, thời gian anh phải giả biệt nó chắc qua Tết Nguyên Đán nầy.  Đây có phải là số phận của TPB VNCH sau ngày tàn cuộc chiến!







May mắn lời kêu gọi của TVA được các bạn trẽ Úc Châu và Hoa Kỳ hưởng ứng đã quyên góp được khoảng $400.00 Úc kim và $200.00 Mỹ kim.  Hiện tại $200.00 Mỹ kim ân nhân cò giữ vì đã làm chân gia cho anh Dương với giá khoảng 4 triệu tiền Việt Nam.  Anh Anh Lê ở Úc co gởi cho TVA một email nói về cái chân giả của anh Dương như sau:  

"Anh Le
To tranvanan572@yahooo.com
Feb 27 at 7:30 PM

cháu vừa nói chuyện với BS Lập xong. Theo lời anh Lập , chi phí mình cần thanh toán lại cho tt chỉnh hình khoảng 4tr. Tuy nhiên phải chờ anh L xác nhận lại với bên kế toán mới biết chính xác. Cái chân giả đã làm cho chú Dương chỉ là loại thường thôi không phải loại đắt tiền như mình nghĩ. Theo anh Lập nói , chỉ có "đại gia" mới xài loại mấy chục đến cả trăm tr . Quan trọng là chú Dương thấy thoải mái là được rồi. Số tiền còn dư lại chú ấy có thể trang trải cho những chi phí khác hoặc giúp đỡ cho những chú, bác tpb khác.
Và điều quan trong nữa là mình phải công bố tài chánh cho rõ ràng để dễ dàng cho những lần kêu gọi sau. "

Kính
Anh Vũ(FB Andy Le)"

Theo tinh thần tương trợ, TVA mong anh Dương giữ số tiền còn dư đó để lo cho các anh TPB VNCH khác.  Đây chỉ là ý kiến của riêng TVA không có tính quyết định.

Kính mời theo dõi hình ảnh là chân giả mới cho anh Dương tại trung tâm chĩnh hình Cần Thơ.  



Anh Võ Phùng Dương, người lính vẫn còn đây, người lính sống hùng, sống mạnh và sống kiên trì trong nghiệt ngã.

GIẢI PHÁP CHÂN GIẢ CHO ANH DƯƠNG.

Tuan Le
Tuan Le1:02am Mar 3
Dear cả nhà
Hôm thứ bảy TL đi đám cưói có gặp anh TThảo bên SS tuần báo (báo địa phương) có đề cập xin anh 1 trang để phổ biến về việc cứu trợ TPBVNCH như Andy Lê đề nghị trước kia.

Anh Thảo nói OK, không có vấn đề gì. Cứ gởi qua ănh ta sẽ đăng. Vì vậy, TL đề nghị anh Chiêu có quen bác Trần Văn An, anh xin phép bác An cho mình lấy tin trên trang blog của bác An in vào tờ báo SS, như vậy sẽ có nhiều người ngồi quán cà phê vĩa hè Catinat sẽ biết tới người TPB mà mình cần bảo trợ.
Mình sẽ viết copy nguyên bài của bác An và viết lời chú thích là khi ai muốn ủng hộ tiền thì liên lạc Andy hay nhân viên tòa soạn (sẽ bàn chi tiết với anh Thảo) để tránh trường hợp cho 1 người nhiều quá. hoặc mình phổ biến 1 làn 2 chú để phòng khi ai cho nhiều thì mình cưa 2. Nói chung thì anh em mình sẽ bàn thêm.

Thân mến

Tuan
Tuan Le
Andy Le12:21am Mar 6
có một việc cần hỏi ý kiến mọi người trước khi quyết định. Việc quyên góp làm cái chân giả cho chú tpb Võ thành Dương lúc trước đã xong. Số tiền nhóm mình góp được là $400 AUD = 7.7 tr VNĐ. Chi phí đi đường và ăn quà vặt(kkk). Nhờ sự giúp đỡ của 1 vị bs ở VN đã tính 1/2 price cho việc làm chân giả , anh cũng đài thọ chi phi ăn ở cho 4 ngày của chú tpb ở Cần Thơ. Số tiền phải trả cho cái chân giả là 2.8 tr VNĐ. Như vậy số tiền dư ra là 2.9 tr vnd($150 AUD). Quí vị nghĩ sao với số dư ra? Tặng luôn cho chú ấy vì ổng cũng nghèo , ở tận Chơn Thành gần An Lộc và thường xuyên theo giúp chú Phạm trung Hiếu bốc mộ tử sĩ VNCH . Mọi Người vote "YES", tặng luôn hay "NO" giữ lại cho tpb sau này. Thank you mọi người.
Tuan Le
Andy Le12:22am Mar 6
có một việc cần hỏi ý kiến mọi người trước khi quyết định. Việc quyên góp làm cái chân giả cho chú tpb Võ thành Dương lúc trước đã xong. Số tiền nhóm mình góp được là $400 AUD = 7.7 tr VNĐ. Chi phí đi đường và ăn quà vặt(kkk). Nhờ sự giúp đỡ của 1 vị bs ở VN đã tính 1/2 price cho việc làm chân giả , anh cũng đài thọ chi phi ăn ở cho 4 ngày của chú tpb ở Cần Thơ. Số tiền phải trả cho cái chân giả là 2.8 tr VNĐ. Như vậy số tiền dư ra là 2.9 tr vnd($150 AUD). Quí vị nghĩ sao với số dư ra? Tặng luôn cho chú ấy vì ổng cũng nghèo , ở tận Chơn Thành gần An Lộc và thường xuyên theo giúp chú Phạm trung Hiếu bốc mộ tử sĩ VNCH . Mọi Người vote "YES", tặng luôn hay "NO" giữ lại cho tpb sau này. Thank you mọi người.
Tuan Le
Andy Le12:22am Mar 6
xin dinh chinh 400=7.2 tr
Tuan Le
Phuong Nguyen12:23am Mar 6
Chị P đồng ý tặng luôn số tiền còn lại cho chú ấy đi.
Tuan Le
Andy Le12:24am Mar 6
Thien thi vote YES roi
Thien Giang
Tuan Le
Anh Tran12:27am Mar 6
K.Anh cung dong y goi so tien con lai cho chu at .
Tuan Le
Andy Le12:34am Mar 6
bởi vì bên blogspot Tran van An thì nói giữ lại cho tpb kế tiếp vì TVA là người viết cái blog kêu gọi giúp làm chân giả only nên muốn đâu ra đó ,nhưng số tiền này là do nhóm bên Úc mình quyên góp nên do mình quyết định. Số còn lại bên Mỹ thì giữ lại cho tpb kế tiếp. Cũng không có bao nhiêu chỉ khoảng $150.

Vậy là ok nha. Để báo cho ông TVA biết. Mình có 4 người vote Yes rồi chỉ còn Tuan Le (chac cung vote yes) , Hien Nguyen va Tuan Phan. mình co trên 1/2 "yes" vậy quyết định tặng luôn
Tuan Le
Hiền Nguyễn12:37am Mar 6
Yes đi
Tuan Le
Tuan Le1:57am Mar 6
Theo lý thì đúng là chỉ làm chân giả cho chú D, còn dư thì chú D không được xài riêng, nhưng từ đầu không có nói là dư thì sẽ làm gì. Và mọi người góp tiền là cho chú D chú không phải cho chân giả. Thôi thì cho trọn tình, đưa hết cho chú D.


Quý vị ân nhân muốn giúp đở anh Dương xin liên lạc với anh Dương.


Võ Phùng Dương
Số quân:  74/145.811
Đai Đôi 4, Tiểu Đoàn 52, Liên Đoàn 3 BĐQ
Bị thương tại Chơn Thành, chân phải cụt tới đầu gối
Đại Đội trưởng:  Đại Uý Đoàn Trọng Hiếu
Tiểu Đoàn trưởng:  Thiếu Tá Trần Đình Nga.


Địa chỉ:  


Số 91, tổ 1, khu phố 5.
Thị trấn Chơn Thành, tỉnh Bình Phước


Điện thoại:  01686570640.


Kính chúc Quý Vị một mùa Giáng Sinh thật hạnh phúc.  

        Trân trọng kính chào Quý Vị



        Trần Văn An
        Fremont, CA USA
        tranvanan572@yahoo.com

        http://nguoilinhvanconday.blogspot.com/


Ghi chú:


(1).  Hiện nay vẫn còn nhiều người đang đi tìm hài cốt các anh tại các chiến trường xưa và trong các trại tập trung cải tạo từ nam tới bắc