Wednesday, August 27, 2014

Người Lính Vẫn Còn Đây - Người TPB Biệt Động Quân không Bị Lãng Quên Trong Ba Mươi Chín Năm Dài

Tuesday, September 2, 2014.

Tin tức đã được kiểm chứng từ bà Hạnh Nhơn:  September 6, 2014 at 2:12:32 PM PDT

Xin tin để quý vị rõ là TPB Hoàng Văn Lai, B2 BĐQ, SQ: 74/163.111 đã có hồ sơ ở Hội chúng tôi từ năm 2006 và đã được giúp đỡ từ những năm 2006, 2008, 2009, 2010, 2012, 2013 và cũng đã ở trong danh sách để giúp năm 2014. Xin đính kèm hồi báo nhận tiền của đương sự trong 2 năm gần nhất (2012, 2014) để chứng minh, và để chứng tỏ TPB Hoàng Văn lai không bị bỏ quên.
 
T.M. Hội,
 
Hạnh Nhơn

Wednesday, August 27, 2014 

 Lời TVA:  Viết lại theo tin đã đăng trên facebook của anh Phạm Trung Hiếu.  Được sự đồng ý của anh Hiếu cho TVA sửa từ và ý văn.

Tôi được biết tên của anh trước ngày 30 tháng  4 năm 2014, ngày Dòng Chúa Cứu Thế tổ chức "Ngày Tri Ân Qúy Ông TPB VNCH".  Một cựu Biệt Động Quân hẹn gặp tôi tại Dòng Chúa Cứu Thế và nhờ tôi ghi tên anh  tham dự Ngày Tri ân Qúy Ông TPB VNCH nhưng anh không đến, vì lý do anh luôn mang mặc cảm và tủi thân nghĩ rằng mình đã bị lãng quên trong ba mươi chín năm dài...sau cuộc chiến.  Phải chăng ba mươi chín  năm trôi qua chưa có một hội đoàn và một tổ chức từ thiện tiếp xúc anh dưới bất kỳ một hình thức nào? Ngày Tri Ân Qúy Ông TPB VNCH anh không đến, tôi tiếc cho anh đã bỏ lở cơ hội gặp gở anh em đồng đội...

Anh Hoàng Văn Lai ngồi băng ghế đá trước sân nhà đôi mắt nhìn xa xăm

Hôm qua ngày 1 tháng 8 năm 2014, tôi cùng một số anh em gồm cựu quân nhân và hậu duệ đi thăm anh và có ý giúp anh mở hồ sơ xin trợ giúp từ các hội đoàn từ thiện. Chúng tôi gặp anh đang dùng cơm trưa với mẹ già bị mù lòa trong căn nhà đơn sơ trống rỗng, thức ăn trên bàn chỉ vỏn vẹn một tô canh.  Tôi cảm thấy mủi lòng và tự nhủ thầm sao còn có nhiều TPB VNCH sống khổ sở như vậy?




Sau giờ cơm trưa chúng tôi tìm hiểu về anh, anh sống độc thân từ lúc còn trai trẻ và nuôi mẹ già mù lòa, anh làm ba ngày một tuần trong một vườn ương cây, mổi ngày được 80.000 đồng tương đương(4 usd), phương tiện di chuyển của anh chỉ là một chiếc xe đạp không bàn đạp, không dây sên và không có thắng.  Anh ngồi sau yên xe đạp và dùng chân còn lại đẩy chiềc xe đi về phía trước với chiếc nạn gổ kẹp theo bên mình như một vật qúy bất ly thân, chúng tôi đề nghị cho anh một cái điện di động anh từ chối lý do không biết sử dụng.

Người bạn đi cùng với chúng tôi là anh Tuấn Trương có mang theo 50 úc kim của người em gái của anh sống ở Úc gởi tặng anh,  và một người tôi quen biết đã lâu tên là Khang ở gần nhà anh Lai tặng thêm 500,000. 00 vnđ,  chỉ có bấy nhiêu nhưng đối với anh là một số tiền lớn.

Chúng tôi tặng anh mủ và áo năm xưa
Sau đó chúng tôi mời anh vào Thác Giang Điền một công viên gần nhà anh và mời anh ăn bữa ăn dã trại, chúng tôi kể nhau nghe những ký ức ngày xưa chan chứa tình huynh đệ chi binh.  Anh vui khi  biết hai người trong nhóm chúng tôi là Biệt Động Quân cùng binh chủng với anh, anh Ninh Nguyễn và anh Giang Nguyễn, là những người đồng đội mà trong suốt 39 năm anh chưa gặp lại, anh cảm thấy ấm lòng, anh nhận ra rằng anh không bị bỏ quên và chúng tôi không bỏ quên đồng đội.

Chiều tối chúng tôi trở về Sài Gòn lòng thấy rất vui khi bíết rằng từ nay anh sẽ được mọi người quan tâm và giúp đỡ...


Anh, người lính vẫn còn đây, người lính sống hùng, sống mạnh và sống kiên trì trong nghiệt ngã.




Anh tên là Hoàng Văn Lai.Cấp bậc Binh Nhì, thuộc ĐĐ2, TĐ31, Liên Đoàn 3 BĐQ
Số quân: 74/163111
Bị thương ngày 4/8/1974 tại Chơn Thành
Cấp độ tàn phế, cụt chân trái.



Anh không có điện thọai liên lạc.  Xin vui lòng liên lạc với anh qua địa chỉ nhà:



Hoàng Văn Lai
164/5 ấp Đoàn Kết, xã Giang Điền
Huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai

Chân thành cám ơn qúy vị.  
Kính chúc qúy vị luôn khỏe và bình an.

Kính chào qúy vị

Trần Văn An
Fremont, CA, U.S.A
tranvanan572@yahoo.com
http://nguoilinhvanconday.blogspot.com

No comments:

Post a Comment